Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Hùng Cường cười nhạt, nhẹ nhàng tao nhã như một người khiêm tốn nói: “Y học cổ truyền của Hàn Quốc chính là di sản văn hóa của nước tôi, càng phát triển tốt thì càng có lợi cho đất nước và dân tộc chúng tôi. Nhiều lợi ích như vậy thì tại sao tôi lại không cố gắng lèo lái chứ? Ngược lại nghe nói y học cổ truyền của nước Việt Nam sắp biến mất mà thấy xót xa. Có lẽ vài năm nữa thế giới chỉ biết đến y học cổ truyền của Hàn Quốc mà không còn biết đến y học cổ truyền của nước Việt Nam nữa.”
Advertisement
Anh ta nói thông thạo tiếng nước Việt Nam, trên mặt lộ vẻ xót xa như thể anh ta thực sự cảm thấy tiếc cho tình hình của y học cổ truyền nước Việt Nam vậy. Sắc mặt của những phóng viên đó khẽ thay đổi, nhưng không ai dám phản bác. Người phóng viên đặt câu hỏi kia lại càng tái mặt hơn. Nói trắng ra thì y học cổ truyền của Hàn Quốc vẫn có nguồn gốc từ y học cổ truyền nước Việt Nam, nếu thực sự nói là di sản văn hóa quốc gia thì phải nói là y học của nước Việt Nam mới phải. Những lời của Lý Hùng Cường không khỏi tránh được ý tứ chiếm đoạt thành quả của người khác.
Advertisement
Mặc dù buổi tiệc rượu tối nay không phải do Lý Hùng Cường đứng ra tổ chức nhưng ngay khi xuất hiện anh ta đã trở thành nhân vật trung tâm. Sau khi chào nhóm phóng viên và trả lời vài câu hỏi thì anh ta im lặng không nói gì nữa, bèn dẫn theo Hoàng Phủ Ngọc và đám người phía sau đi vào hội trường.
“Linh Linh, Lý Hùng Cường dẫn người đi về phía chúng ta.” Lúc này, giọng nói của Vương Ngọc Hà tỏ vẻ kinh ngạc.
Vị trí của bọn họ đứng không phải là vị trí trung tâm nhưng lúc này Lý Hùng Cường cứ đi thẳng đến đây.
Đồng Hạ Thảo cũng nhìn thấy cảnh này, những tâm tư vốn đã im lặng lại một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ. Cho dù không thể là bạn đời của Lý Hùng Cường thì có thể được anh ta để mắt đến và trở thành người tình của anh ta cũng không tệ. Họ đã làm trong ngành giải trí nhiều năm và hiểu biết rất rõ về sở thích của những cậu chủ nhà giàu có này. Để leo lên được vị trí này, họ đã nhiều lần nửa đêm vào phòng đạo diễn thảo luận kịch bản.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Linh Linh cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, nhìn Đường Tuấn bên cạnh mà nhắc nhở: “Đừng làm chuyện ngu ngốc.”
Lúc này Đường Tuấn mới cười đáp lại, nhưng trong nụ cười thoáng vẻ lạnh lẽo.
Cho dù là vì Hoàng Phủ Ngọc hay vì thái độ của Lý Hùng Cường đối với y học cổ truyền nước Việt Nam thì hai người họ đã được định sẵn là đứng ở hai phe đối lập.
Khi Lý Hùng Cường đi về phía nơi này, ánh mắt của nhiều người trong hội trường cũng chuyển động theo. Nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ rằng Lý Hùng Cường đến với ba vị nữ diễn viên nước Việt Nam Thẩm Linh Linh chứ không liên quan gì đến Đường Tuấn.
“Xin chào.” Tuy nhiên, khi Lý Hùng Cường đi tới trước mặt mấy người họ thì anh ta lại chủ động đưa tay về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn nhìn anh ta, cũng đưa tay ra.
Họ bắt tay nhau.
“Anh là bạn của cô Hoàng Phủ, tôi cũng là bạn của cô ấy. Nói như vậy, chắc chắn chúng ta có thể trở thành bạn tốt. Phải không, anh Đường?” Lý Hùng Cường cười nói ha hả, cố ý gằn mạnh hai chữ bạn bè.
Đồng Hạ Thảo và Vương Ngọc Hà phải vất vả lắm mới nở được nụ cười mà họ tự cho là đẹp nhất, nhưng lúc này trên mặt họ lại đơ ra. Họ không khỏi nhìn về phía Đường Tuấn, thằng cha này gặp may mắn cái chó gì mà Lý Hùng Cường lại chủ động đến đề nghị kết bạn với anh chứ.