Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có Lý Hùng Cường lên tiếng, Ma Sinh Long Nhật không dám nói thêm nữa mà chỉ có thể trợn mắt nhìn.
Advertisement
“So tài như thế nào?” Đường Tuấn coi như không nhìn thấy ánh mắt thù địch của Ma Sinh Long Nhật.
“Ở đây không có bệnh nhân nên không thể so tài về cách dùng thuốc, hơn nữa cách dùng đơn thuốc ở các nước khác nhau nên so sánh là không công bằng. Từ lâu tôi đã nghe nói châm cứu của nước Việt Nam là giỏi nhất, chi bằng hãy so tài về cách nhận biết các huyệt trong châm cứu vậy.” Lý Hùng Cường cười nói.
Advertisement
Hoàng Phủ Ngọc nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi, lại gần Đường Tuấn hơn một chút và thì thầm: “Liễu Đàm Liên ở Hàn Quốc ngoài việc được xưng là nữ thần y thì còn có danh hiệu thần tiên châm cứu. Nghe nói cô ta có thể châm chính xác các huyệt đạo trong bóng tối. Đề nghị của Lý Hùng Cường có vẻ công bằng, nhưng thật ra anh ta đang âm thầm giúp Liễu Đàm Liên.”
“Thần tiên châm cứu.” Đường Tuấn không khỏi mỉm cười khi nghe danh hiệu này, trong nụ cười phảng phất vẻ mỉa mai.
Mặc dù ở nước nước Việt Nam có rất nhiều y đạo tài ba được gọi với nhiều cái tên khác nhau, chẳng hạn như y thánh, quỷ y, dược vương, nhưng những cái tên này mang tính chất miêu tả nhiều hơn. Phái Thần Châm đã được truyền lại hàng nghìn năm mà còn không dám tự xưng là thần tiên châm cứu, thế mà người Hàn Quốc lại dám đặt cho Liễu Đàm Liên danh xưng thần tiên châm cứu, này đúng thật là gây thù chuốc oán mà.
Khi Lý Hùng Cường nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười thì ánh mắt sa sầm.
“Bắt đầu thôi.” Lý Hùng Cường vỗ tay, lập tức có người đem một bức tượng người đồng đến. Trên tượng người đồng có những lỗ nhỏ li ti, chi chít trên thân, khoảng mấy trăm lỗ.
“Mô hình châm cứu.” Đường Tuấn thất thanh khi nhìn thấy người đồng đó.
“Không đúng. Chắc là hàng giả.” Nhưng ngay sau đó, Đường Tuấn lại nói.
Cơ thể con người có tổng cộng bảy trăm hai mươi huyệt đạo, trong đó có năm hai huyệt đơn, ba trăm lẻ chín huyệt kép và năm mươi huyệt đặc biệt ở ngoài kinh mạch. Với cách phân loại huyệt đạo phức tạp như vậy, một số huyệt chỉ cách nhau chưa đầy một tấc nên muốn nhận biết toàn bộ lại càng khó. Khi các y sư thời cổ đại hướng dẫn đệ tử, nếu lấy cơ thể con người thật để thực hiện thì chỉ cần chênh lệch nửa tấc là rất dễ gây nguy hiểm đến tính mạng. Để tránh tình trạng này, người xưa đã phát minh ra mô hình châm cứu.
Lý Hùng Cường không khỏi liếc nhìn Đường Tuấn và nói: “Hãy dùng mô hình châm cứu này để so tài về thuật châm cứu vậy.”
Đường Tuấn nhìn mô hình châm cứu trước mặt, tâm tình có hơi phức tạp.
Đây là mô hình châm cứu do Vương Vi Y, vị quan y ở Viện Hàn lâm trong thời Bắc Tống sáng tạo ra, là một trong số những vật quý hiếm của giới Y học ở nước Việt Nam. Nhưng ngày nay đã không còn nhiều người có thể nhìn thấy mô hình châm cứu trong nước Việt Nam nữa. Vào lúc này, mô hình châm cứu lại xuất hiện trong tay người ngoại quốc Lý Hùng Cường kia. Tuy chỉ là vật mô phỏng, nhưng đã đủ để có thể thấy được Y học của Viện Hàn lâm trong nước được coi trọng thế nào.
“Trong số những người có mặt ở đây, y thuật của ba người các người là cao nhất. Muốn phân thắng bại, có lẽ không cần người ngoài đánh giá, đến thời điểm then chốt thì sẽ biết được. Bắt đầu đi.” Lý Hùng Cường nói.
“Đó là đương nhiên.” Ma Sinh Long Nhật liếc nhìn Đường Tuấn, cười khẩy: “Lát nữa mấy người đừng khóc nhè đấy.”