Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi. Dừng lại đi.” Chờ xe chạy được thêm mười phút, khi xung quanh đều là bóng tối, Đường Tuấn lên tiếng kêu dừng.
Thẩm Linh Linh căng thẳng, nhưng vẫn rất nghe lời dừng xe lại.
Advertisement
“Ngồi ở trong xe, đừng đi ra.” Đường Tuấn mở cửa xe, ra ngoài cùng Hàn Bảo Long, nói với Thẩm Linh Linh.
“Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?” Trong lòng Thẩm Linh Linh đã tích lũy lửa giận tới cực điểm, vô cùng muốn đối nghịch với Đường Tuấn. Vì thế cô ta đi xuống xe cùng anh.
Advertisement
Đường Tuấn thấy hành động của cô ta, mày nhíu lại nhưng cũng không nhiều lời nữa.
Thẩm Linh Linh vừa định tra hỏi, nhưng những lời kia đều nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời. Cô ta nhìn phía trước bóng đêm đang bao trùm tất cả, dường như nhìn thấy chuyện quái dị gì đó, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn theo tầm mắt của cô ta, chỉ thấy năm tia sáng đỏ hiện ra trong đêm. Năm tia sáng lúc đầu còn ở chỗ rất xa, nhưng trong chớp mắt đã gần hơn rất nhiều.
Rất nhanh Thẩm Linh Linh đã nhìn thấy rõ ràng, năm tia sáng đó là năm người đang chạy đến, tốc độ cực nhanh, toàn thân như được bao phủ bằng máu đỏ. Quần áo của bọn họ giống nhau, khoác áo choàng màu đỏ sẫm, đầu đội chiếc mũ trùm lớn, dáng vẻ giống như ma cà rồng cô ta từng nghe nói trong tiểu thuyết phương tây.
Hô! Hô! Hô!
Năm người vội vàng chạy đến, tiếng động phá vỡ không khí truyền đến từ xa, tựa như tiếng ‘núi kêu biển gầm’.
Qua mấy nhịp thở, năm người kia đã đứng cách ba người họ khoảng mười mét.
Thân hình của năm người không giống nhau, nhưng sát khí rét lạnh lại không khác biệt, khiến cho người ta kinh ngạc.
“Là Lý Hùng Cường bảo mấy người tới à?” Đường Tuấn cười, hỏi nhìn năm người nọ.
“Hừ.” Tên cầm đầu năm người kia hừ lạnh một tiếng, như sấm rền.
Tiếng gầm cuồn cuộn kéo tới, khói bụi mù mịt.
Cơ thể Thẩm Linh Linh suýt nữa đã đứng không vững, sợ hãi vô cùng. Nhưng cô ta vẫn ép bản thân phải dũng cảm, gằn giọng quát to: “Mấy người là ai? Đây là nước Việt Nam. Mấy người dám làm loạn ở đây, đừng trách tôi không khách khí. Cha tôi là Thẩm Nhất Nam!”
Năm người kia cứ như nghe thấy chuyện cười, thi nhau nở nụ cười lạnh.
“Mạo phạm nhà họ Lý, chỉ có đường chết.” Có người gằn giọng nói.
“Xoèn xoẹt.”
Hàn Bảo Long nhanh chóng rút kiếm, thân hình cậu ta như chim nhạn bay qua, mũi kiếm chỉ thẳng vào năm người!
“Tự tìm đường chết.” Người bên phải trong năm người khẽ quát một tiếng, cơ thể người đó cũng đồng thời lướt đi.