Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Bảo Long lĩnh ngộ được Bích Lạc Kiếm Quyết từ trong bảng chín mươi chín chữ cổ mà Đường Tuấn thu thập được, huyền diệu vô cùng. Bích Lạc Kiếm Quyết tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, có thể khơi dậy sông Hoàng Tuyền trong truyền thuyết, gia trì Hoàng Tuyền Chi Lực lên bản thân ‘trên chém nhân thần, dưới diệt quỷ tiên!’
Bây giờ Hàn Bảo Long chỉ mới có tu vi tông sư, nhưng cậu ta thông thạo kiếm tâm lại được Đường Tuấn chỉ dẫn, đã có thể khơi dậy một chút uy năng của sông Hoàng Tuyền. Cho dù chỉ có một chút, vẫn có thể khiến cho chiến lực của Hàn Bảo Long trong nháy mắt tăng gấp mười lần, đủ để vượt cấp mà chiến!
Huyết Vệ xuất thủ chính là người có tu vi thấp nhất trong năm người, cũng có cảnh giới tông sư hậu kỳ, so với Hàn Bảo Long cao hơn khoảng một cấp!
Toàn thân người đó bao phủ trong ánh sáng máu, hai mắt cũng lập lòe ánh đỏ. Dường như anh ta nhìn ra một kiếm này của Hàn Bảo Long bất phàm, hừ lạnh một tiếng, một quyền đập ra.
Quyền cùng huyết hợp nhất, tựa như một mũi tên nhuốm máu, xé rách bầu trời đêm.
Keng!
Một kiếm của Hàn Bảo Long va chạm với nắm đấm của huyết vệ, giống như hai thần binh đang giao chiến với nhau.
Cơ thế Hàn Bảo Long lập tức lùi lại, khóe miệng chảy máu. Cảnh giới của cậu ta dù sao cũng khá thấp, cho dù ỷ vào Bích Lạc Kiếm Quyết phát huy vượt xa bình thường, nhưng vẫn không đủ lực.
Mà tên Huyết Vệ kia cũng bị một kiếm này chém lùi lại mấy bước, hai con ngươi trở nên vô cùng âm trầm.
Anh ta đường đường là huyết vệ, thế mà bị một tên có cảnh giới còn thấp hơn mình bức lui, đây là sự nhục nhã vô cùng!
“Đủ rồi!” Khi anh ta còn muốn ngang tàng động thủ, git chết Hàn Bảo Long, thủ lĩnh trong đám huyết vệ quát lên.
“Cùng nhau động thủ, giết ba người này.” Giọng nói của tên thủ lĩnh vừa vô tình vừa lạnh lùng.
Lúc Hàn Bảo Long và Huyết Vệ đánh nhau, Thẩm Linh Linh đã nhìn tới ngây người.
Dù là một chiêu kiếm của Hàn Bảo Long dẫn ra Hoàng Tuyền Chi Lực, hay một quyền sát ý ngập trời của Huyết Vệ, cả hai đều nằm ngoài tầm hiểu biết hơn hai mươi năm của cô ta. Võ giả mà cô ta biết trước đó mạnh nhất cũng chỉ có cấp bậc như Vương Niên Khải. Thỉnh thoảng cô ta cũng nghe được những từ ngữ như ‘võ đạo tông sư’ từ cha mình và hai người anh trai, nhưng chưa bao giờ thật sự để tâm. Theo cô ta thấy, võ giả mạnh nhất thì sức mạnh cũng chỉ lớn mạnh hơn, nhanh hơn người bình thường mà thôi, còn có thể lớn mạnh đến thế nào nữa chứ?
Nhưng bây giờ, tuy hai người chì đánh nhau có một lát, nhưng tiếng động gây ra không thua gì hai chiếc xe tải đâm vào nhau, sau đó đã sinh ra tiếng động lớn làm thức tỉnh người ngu muội. Khiến vẻ mặt Thẩm Linh Linh thay đổi, hai chân mềm nhũn.
Mà vừa rồi đối phương chỉ mới có một người ra tay, bây giờ năm người cùng lên. Mà dáng vẻ của mấy người đó, xem ra không hề thua kém người ra trận đầu tiên.
“Lẽ nào cô cả Thẩm như mình phải chết ở đây thật sao?” Thẩm Linh Linh không nhịn được muốn nói: “Tên kia muốn làm gì? Lẽ nào anh ta muốn một đấu năm, anh ta điên rồi sao!”