Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trải qua thời gian dài kiên trì và chịu uất ức, trong thời khắc này như tích nước vỡ bờ, nước mắt tuôn trào không thể ngăn lại được. Mộ Dung Lan dù sao cũng là một cô gái, tận mắt thấy mình chỉ trong vòng vài ngày biến thành một bà già nhăn nheo, cảm giác đó không phải người nào cũng có thể hiểu được.
“Không sao rồi!” Đường Tuấn vỗ vai Mộ Dung Lan an ủi.
Advertisement
Ánh mắt của anh càng ngày càng lạnh, giống như băng trên núi tuyết chục ngàn năm, có thể đóng băng linh hồn của người ta.
Mộ Dung Lan ôm Đường Tuấn khóc rất lâu, cuối cùng quá mệt mỏi nên ngủ một giấc thật say.
Advertisement
Đường Tuấn giao Mộ Dung Lan cho Ngô Trí Khải.
“Cậu muốn đi đâu?” Ngô Trí Khải không hiểu.
“Giết người!” Giọng Đường Tuấn lạnh như băng.
“Đường Tuấn, không được đâu. Vu Trấn Linh là Vu Môn chính thống cường đại nhất, là hậu nhân của lão tổ kia. Cậu không phải là đối thủ của anh ta. Huống chi lúc này còn có bốn người khác ở đó, bọn họ cũng chẳng phải dạng vừa. Thừa dịp bọn họ còn đang thi đấu, chúng ta mau chóng rời đi thôi! Với thiên phú của cậu, nhịn thêm mười năm, thành tựu chỉ có cao hơn bọn họ thôi! Hà tất phải đánh như vậy?” Ngô Trí Khải nhanh chóng khuyên nhủ.
“Hơi thở của tôi không ổn, đường đi sẽ không thuận lợi!”
“Hôm nay, tôi nhất định phải giết Vu Trấn Linh! Ai ngăn tôi, tôi giết người đó!”
Bóng dáng Đường Tuấn xa dần, giọng nói truyền đến từ xa, mang theo sát ý vô tận!
Hơi thở không ổn định, đường đi không thông thuận!
Chỉ có giết Vu Trấn Linh, hơi thở của anh mới ổn định, đường đi mới có thể thông thuận!
Lý do của Đường Tuấn vừa đơn giản vừa thô bạo như vậy, nhưng lại là đạo lý lớn nhất trên đời.
Ngô Trí Khải chỉ có thể nhìn anh đi xa, ông ta quay sang nhìn Mộ Dung Lan, nhỏ giọng: “Nếu cậu ấy có thể làm được thì người đàn ông này của cô rất lợi hại.”
Tuy nói như vậy, nhưng Ngô Trí Khải biết sẽ rất khó.
Không nói đến chuyện Vu Trấn Linh là Vu Môn chính thống, bây giờ trên Trảm Mã Đài còn có nhóm người cậu Long, Vương Thanh An, Quỷ Tử và Mộc Thanh Lam, có ai không phải võ đạo thiên kiêu? Bất kỳ một người nào, cho dù ở thời kỳ võ đạo cực kỳ thịnh vượng mấy trăm năm trước, cũng là sự tồn tại áp đảo người cùng thế hệ! Bây giờ, loại thiên tài này lại cùng lúc xuất hiện đến năm người.
Khó! Quá khó rồi!
Đường Tuấn dẫn theo Quỷ U bay gần tám cây số, nhưng đỉnh của Trảm Mã Đài ở ngọn núi trung tâm vẫn xa xôi như ảo ảnh. Rõ ràng ngay trước mắt, nhưng lại không thể đến gần.
Đường Tuấn dừng lại đánh giá đỉnh Chém Ngựa, dường như nó đang ở trong một không gian khác.
Quỷ U dừng lại sau lưng anh, gương mặt lộ ra ý cười châm chọc: “Xung quanh đỉnh Chém Ngựa đã bị trận pháp bao vây, chỉ khi trong tay cầm lệnh bài đặc chế, nếu không cho dù chúng ta cứ bay mãi, cũng không đến gần nó được.”