Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà lúc này, hai mươi ba cột nguyên khí chi trụ chắn ngang bầu trời. Dưới sự chung tay của bốn người, ngay cả trời đất cũng biến sắc, vùng đất bí ẩn này gần như sắp sụp đổ. Cho dù ban nãy bọn họ cùng hợp sức vây giết cậu Long, cũng không có được uy lực bậc này.
“Nguy rồi nguy rồi.” Khóe môi cậu Long run rẩy, anh ta cũng dẫn dắt sáu cột nguyên khí chi trụ, không phân cao thấp với Vương Thanh An. Nhưng nhớ lại, dưới sự chung tay toàn lực ứng phó của bốn người này, ngay cả một chiêu anh ta cũng không đỡ nổi.
Advertisement
Trong mắt anh ta lập tức lộ ra vẻ ác độc, tự nói với bản thân: “Tên khốn này làm lỡ chuyện lớn của mình rồi! Vừa rồi nếu anh ta giúp mình cản bốn tên kia, mình sẽ có khả năng cao rời khỏi đây, nhưng bây giờ chỉ có thể chết chung với anh ta!”
Advertisement
“Có thể chết dưới tay của bốn chúng tôi, là chuyện vinh hạnh nhất đời này của cậu!” Vương Thanh An bình tĩnh lên tiếng.
Ông ta vung thanh kiếm dài trong tay, cất tiếng: “Kiếm này có tên là Linh Phong, từ khi tôi vào trần tục chưa từng rút ra khỏi vỏ. Hôm nay tôi sẽ dùng nó để chém cậu!”
Hai tay Quỷ Tử hóa thành vuốt quỷ đen ngòm, khí tức tanh hôi khó ngửi truyền đến từ bên trên.
Váy dài của Mộc Thanh Lam tung bay, gió tuyết khuấy động quanh người. Hơi nước trong không trung bị cô ta dùng bí pháp ngưng kết, hóa thành từng lưỡi dao băng mỏng, lơ lửng xung quanh cô ta, mục tiêu nhắm thẳng vào Đường Tuấn.
Nửa bên mặt của Vu Trấn Linh hiện ra đường hoa văn thần bí, lại thêm chữ viết cực kỳ cổ xưa. Những hình vẽ này đang tỏa ra ánh sáng, duy trì sức mạnh và cơ thể của anh ta!
“Chỉ được cái tiếng!”
Đường Tuấn cười chế nhạo, suy nghĩ của anh xoay chuyển, sau lưng lại hiện ra mười ba cột nguyên khí chi trụ.
“Chuyện này, chuyện này làm sao có thể?” Trong mắt những người đó không khỏi kinh hãi.
Đường Tuấn siết chặt lòng bàn tay, trong hư không xuất hiện bàn tay chân khí, bóp chặt bốn người.
“Phập!”
Quỷ Tử yếu nhất trong cả đám, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, trực tiếp bị bóp nát.
“Chém cho tôi!” Vương Thanh An muốn dùng thanh kiếm Linh Phong trong tay mình để chém đứt bàn tay chân khí. Nhưng lại không cách nào chuyển động được, cuối cùng ông ta cũng bị bóp chết! Chỉ còn sót lại thanh kiếm Linh Phong kia.
Mộc Thanh Lam thì bị thương nặng, Đường Tuấn vẫn còn chuyện muốn hỏi cô ta, nên cố ý giữ lại một mạng.
Vu Trấn Linh vốn đã bị thương nặng nên chỉ kịp hét lên một tiếng thê thảm, anh ta cũng bị bóp nát, hóa thành sương máu.
Dưới một đòn tấn công thì bốn thiên kiêu, đã có ba người lập tức bị bóp nát, một người bị thương nặng!
Cậu Long đứng bên cạnh, nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác, cứ như kẻ ngốc!
Mộc Thanh Lam bị một chưởng của Đường Tuấn làm cho bị thương nặng, cơ thể mềm mại lung lay sắp ngã, hơi thở suy yếu đến cực điểm. Khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng ba người Vu Trấn Linh bị một chưởng bóp chết, sự chấn động trong lòng khiến cô ta quên luôn vết thương của mình.