Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người Mộc Thanh Lam và cậu Long im lặng đi theo phía sau Đường Tuấn.
Advertisement
“Yến Đình Khôi đâu?” Đường Tuấn đi ra Trảm Mã Đài, thuận miệng hỏi.
Anh không hề trông thấy Yến Đình Khôi bên trong Trảm Mã Đài. Đường Tuấn dẫn Yến Đình Khôi đến ở nhà Mộ Dung, khi Vu Trấn Linh gieo hạt giống vu thuật vào Mộ Dung Lan, Yến Đình Khôi không chỉ làm như không thấy mà còn rời khỏi nhà Mộ Dung. Loại người như thế, Đường Tuấn không dự định giữ lại.
Advertisement
Mộc Thanh Lam nhíu mày nói: “Trước đó ông ta vào cùng với Vu Trấn Linh, sau đó hình như Vu Trấn Linh đã giao phó cho ông ta việc gì lớn lắm nên đã đi rồi.”
“Đi rồi à?” Đường Tuấn cười khẩy nói: “Kẻ này đúng thật là mạng lớn.”
Yến Đình Khôi chỉ là một nhân vật nhỏ, Đường Tuấn cũng không để trong lòng làm gì.
Ba người đi đến chỗ trận pháp, cậu Long và Mộc Thanh Lam còn muốn dựa vào lệnh bài để đi ra ngoài, nhưng chỉ thấy Đường Tuấn đạp phía trước một cái, mười tám cột nguyên khí đã nhanh chóng đè x uống mười tám vị trí. Ba người ung dung đi ra, nhưng cậu Long và Mộc Thanh Lam lại thấy chấn động lần nữa. Thực lực của Đường Tuấn thể hiện còn mạnh hơn gấp mấy lần bọn họ tưởng tượng.
“Rốt cuộc kẻ này tu luyện thế nào vậy?” Lòng cậu Long giận dữ và bất bình.
“Đây thật sự là Hậu Thiên Đạo Thể sao? Trong sách cổ ở Băng Cung có ghi chép về Hậu Thiên Đạo Thể, ngay cả Băng Linh thể của tiểu sư muội còn chẳng bằng Hậu Thiên Đạo Thể, sao người này lại mạnh đến vậy? E rằng chỉ có Tiên Thiên Đạo Thể mới có thể làm được nhỉ?” Mộc Thanh Lam nhìn bóng lưng Đường Tuấn, ánh mắt sợ hãi.
“Này? Tiểu Lan và cụ Ngô đâu?” Đường Tuấn đi đến một nơi khác với Mộ Dung Lan nhưng không thấy hai người đâu.
Anh khởi động tinh thần, tinh thần lực trong óc trút xuống như thuỷ triều. Một lát sau, sắc mặt anh trở nên nặng nề như bầu trời sắp trút cơn mưa như thác đổ.
Ở lối vào của Trảm Mã Đài, Ngô Trí Khải và Mộ Dung Lan bị bao vây bởi một đám người. Trạng thái của Ngô Trí Khải vẫn chưa khôi phục, trong lúc nhất thời không có cách nào đột phá vòng vây của bọn họ.
“Cô gái này chính là bạn gái của Đường Tuấn. Thằng cha họ Đường đó đã từ chối cứu cậu Long là vì cô ta, mới vừa nãy trên Trảm Mã Đài xảy ra động tĩnh lớn như vậy, nghĩ lại hẳn là cậu Long đã gặp bất trắc rồi. Đường Tuấn đáng chết, cô gái này là tai hoạ gián tiếp hại chết cậu Long, càng đáng chết hơn!” Trương Bách Hiển chỉ vào Mộ Dung Lan, lạnh lùng nói.
Mục Văn Phong trầm giọng nói: “Trương Bách Hiển, chuyện này không phải lỗi của cô Mộ Dung! Đường Tuấn muốn cứu ai là do anh ta tự lựa chọn, mấy người không thể làm thế chứ?”
“Không thể? Vì sao lại không thể?” Trương Bách Hiển chế giễu cười một tiếng, nói: “Anh ta có thể không cứu cậu Long? Sao chúng ta phải nói nhân nghĩa với anh ta? Mục Văn Phong, tôi khuyên anh không nên ra tay, Cổ Hồng Lĩnh của anh tuy mạnh, nhưng cũng không phải mạnh nhất. Thế gia bọn tôi liên hiệp lại, dù là Cổ Hồng Lĩnh của anh cũng không chống đỡ nổi.”
Quả nhiên, sau khi Trương Bách Hiển nói lời này xong, Mục Văn Phong thoáng lộ vẻ do dự.