Hai người không đi máy bay, liên tục bay trên không trung. Sau một ngày, cuối cùng Đường Tuấn và Mộc Thanh Lam cũng đi đến một trấn nhỏ trên Biển Đông. Tướng mạo của hai người đều được thay đổi và dịch dung đơn giản. Dù là Đường Tuấn hay Mộc Thanh Lam, trong khoảng thời gian này thanh danh của họ đều lan truyền rộng rãi. Một người là Hậu Thiên Đạo Thể tự tay giết Ban Cơ, một người là thánh nữ Băng Cung bị nhốt, không cần biết là thân phận nào đều rất dễ gây nên sự chú ý của người khác, điều này không có lợi.
Advertisement
Sau khi thay đổi đơn giản, hai người trông bình thường hơn rất nhiều, như là một đôi bạn bè trai gái đi ra ngoài dạo chơi. Tu vi của hai người đều đạt đến cấp độ Thiên Nhân Thần Cảnh, chỉ cần cảnh giới yếu hơn bọn họ thì hoàn toàn không cảm ứng được sóng khí tức của hai người.
Advertisement
"Biển Đông quá lớn, cho dù mình biết phương hướng đại khái, nhưng thời gian càng kéo dài e rằng sẽ có biến cố, phải tìm một người dẫn đường quen với đường biển." Đường Tuấn đi vào trấn nhỏ, thầm nghĩ trong lòng.
Không lâu sau khi hai người đi vào trấn nhỏ, họ nhanh chóng phát hiện sự khác thường trên trấn. Người trên trấn cũng không nhiều, nhưng dọc theo đường đi, hai người lại phát hiện khá nhiều võ giả, phần lớn đều là nội kình, hơn nữa còn có mấy cường giả cảnh giới Chân Khí. Tình huống này khiến Đường Tuấn hơi nghi ngờ, mặc dù võ giả cấp bậc này anh gãy đầu ngón tay là có thể git chết, nhưng nhiều võ giả như vậy đồng thời xuất hiện trong một trấn nhỏ, khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Trong lòng anh khẽ động, tinh thần lực quét ra bốn phía.
"Nghe nói trong hai ngày này, trên Biển Đông sẽ có bí cảnh mở ra. Bên trong bí cảnh có vô số linh dược và công pháp, nếu như đạt được những thứ kia thì tất nhiên nhà họ Lỗ ở Thanh Châu tôi có thể trở thành tông môn đứng đầu đương thời, Lỗ Bảo Lâm tôi có thể vang danh nước Việt Nam như vị Hậu Thiên Đạo Thể ấy. Các người không muốn chết thì cút đi cho tôi. Giao tên nhóc đó cho tôi."
"Lỗ Bảo Lâm, nơi này là Biển Đông mà không phải là Thanh Châu của các anh, không phải là nơi cho các anh làm càn. Biển Đông bí cảnh mở ra, chúng tôi cũng nhận được tin tức, cũng muốn kiếm một chén canh."
"Khà khà, Lỗ Bảo Lâm, thằng quỷ này là người quen thuộc đường biển nhất ở trấn trên, hơn nữa mấy ngày trước khi anh ta ra biển còn từng thấy tung tích Thần Cảnh từ xa. Có anh ta ở đây, chẳng khác nào tìm được đường dẫn đến bí cảnh. Anh nghĩ tôi sẽ giao anh ta cho các anh à?"
"Thả tôi ra! Tôi phải chăm sóc mẹ tôi, tôi sẽ không ra biển với các anh."
"Thằng quỷ câm miệng đi, còn làm ầm ĩ nữa tôi sẽ giết mẹ anh trước!"
Tinh thần lực của Đường Tuấn hùng mạnh đến cỡ nào, mau chóng loại bỏ rất nhiều tin tức vô dụng, lời đối thoại của đám người nhanh chóng xuất hiện trong đầu anh. Anh nhướng mày, thầm nghĩ: "Sao đám người này lại biết trên biển sẽ có bí cảnh mở ra? Chẳng lẽ có người cố ý tiết lộ tin tức này ra ngoài? Chẳng qua người này quen đường biển, nếu mình không đoán sai, tung tích của cao thủ Thần Cảnh mà anh ta nhìn thấy chắc hẳn là người của thế gia ẩn cư. Anh ta nên biết con đường đi đến bí cảnh Bồng Lai, là người dẫn đường tốt nhất."
Thầm nghĩ, Đường Tuấn đi đến nơi nào đó trên trấn nhỏ.
Một lúc sau, Đường Tuấn và Mộc Thanh Lam đi đến trước một căn nhà có phần đổ nát. Nhà chỉ có một tầng, sơn trắng trên tường đã rơi xuống hơn phân nửa, chỉ có cửa sổ và cửa đơn giản. Lúc này bên ngoài phòng đang có rất nhiều cư dân trên trấn.
"Rốt cuộc đám người này muốn làm gì với Cẩu Đản?"
"Cẩu Đản là người quen thuộc đường biển và thời tiết trên biển nhất trong trấn chúng ta, cha thằng bé mất sớm, nếu không phải vì căn bệnh của mẹ thằng bé thì thằng bé đã rời khỏi trấn nhỏ từ lâu rồi."
"Mấy năm nay, nếu không phải Cẩu Đản thường xuyên mở lời nhắc nhở chúng ta, không biết bao nhiêu đàn ông trên trấn phải chết trên biển. Cẩu Đản là phúc tinh của trấn nhỏ, tuyệt đối không thể để bọn họ mang đi. Đám người này trông hung dữ, xem ra cũng không phải là người tốt lành gì."
Nghe những tiếng bàn luận này, hai người Đường Tuấn và Mộc Thanh Lam đi vào trong nhà.