Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi hai người nói chuyện, trong phòng truyền ra một tiếng chửi trầm thấp: "Mẹ nó, đây là bệnh quái gì?"
Advertisement
Sau đó Lỗ Duy Minh đi ra từ giữa phòng, sắc mặt có phần khó coi, ông ta lạnh lùng nhìn sang Cẩu Đản, nói: "Mua chiếc quan tài đi, mẹ cậu không chữa được."
"Không thể nào!" Sắc mặt của Cẩu Đản lập tức thay đổi.
Advertisement
Lỗ Duy Minh châm chọc nói: "Sao lại không thể nào? Tôi dùng thủ pháp Dẫn Khí Qua Châm cũng không chữa hết được, cơ bản có thể kết luận là bà ta không cứu nổi. Trừ khi?"
"Trừ khi cái gì?" Cẩu Đản lập tức vội vàng hỏi.
Lỗ Duy Minh càng tỏ vẻ mỉa mai hơn, thản nhiên nói: "Trừ khi cậu mời Đạo Thể ra tay, anh ta không chỉ là một vị võ giả mạnh mẽ, hơn nữa còn là thần y đạt tới cảnh giới Nhập Thần đương thời. Chỉ là thân phận của anh ta quý trọng như thế, cho dù nhà họ Lỗ ở Thanh Châu tôi dâng lên toàn bộ gia sản, anh ta cũng chưa chắc đã đặt vào mắt, sao lại tới địa phương nhỏ thế này để xem bệnh cho một người đàn bà vô tri. Cho nên trên cơ bản thì mẹ cậu đã không cứu được. Cậu tranh thủ thời gian thu thập chút đi, dẫn chúng tôi đi ra biển. Chờ đến lúc sau, chúng tôi sẽ cho cậu một khoản tiền thưởng phong phú, để cậu chôn cất mẹ cậu cho tốt."
"Vô dụng." Đường Tuấn nhìn thoáng qua Lỗ Duy Minh, nói: "Bệnh của mẹ anh ta cũng không phải là nghi nan tạp chứng gì, ông chữa không được thì chỉ có thể nói rõ sự bất lực của ông."
Lỗ Duy Minh vô cùng tức giận, trầm giọng quát: "Thằng nhóc, cậu thật sự cho rằng ông Lỗ tôi dễ nói chuyện, không dám giết người hay sao?"
Đường Tuấn mặc kệ ông ta, nói với Cẩu Đản: "Tôi chữa khỏi bệnh của mẹ anh, anh dẫn tôi ra biển."
Cẩu Đản do dự một lát, gật đầu: "Được."
Đường Tuấn lướt qua Lỗ Duy Minh, đi vào trong phòng.
Lỗ Duy Minh thấy mình bị xem nhẹ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, có vẻ hơi xấu hổ.
"Chú hai, bệnh mà ngay cả chú cũng không chữa được, cháu cũng không tin thằng nhóc đó thật sự có thể chữa khỏi. Đợi lát nữa cậu ta ra rồi để cháu dạy dỗ cậu ta một trận, cho cậu ta biết cái giá cho sự kiêu căng dốt nát." Lỗ Bảo Lâm nói.
Lỗ Duy Minh trầm ngâm rồi nói: "Có thể. Nhưng cố gắng đừng tổn thương tính mạng của cậu ta."
Bây giờ giới võ đạo có rất nhiều thế gia trước kia không nổi danh đều sôi nổi ngoi đầu lên, mặc dù nhà họ Lỗ ở Thanh Châu có hai vị tông sư trấn giữ, nhưng chỉ có thể xem như trung đẳng. Ông ta không nhìn ra lai lịch của Đường Tuấn, nếu như đối phương đến từ môn phái lớn giống như núi Yên Tử thì hoàn toàn không phải người mà nhà họ Lỗ có thể đắc tội nổi.
Mộc Thanh Lam ở lại bên ngoài, nghe lời đối thoại của hai người, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười. Một võ giả nội kình thậm chí còn không phải là cảnh giới Chân Khí lại muốn dạy dỗ Đường Tuấn. Nếu Lỗ Bảo Lâm biết tên mà anh ta muốn dạy dỗ là Đạo Thể được xem là thần tượng trong miệng anh ta, chắc chắn cảnh tượng đó rất vui mắt.
Nghĩ tới đây, Mộc Thanh Lam ngược lại chẳng thèm so đo với bọn họ, càng không có ý định vạch trần thân phận của Đường Tuấn.
"A." Bỗng nhiên trong phòng vang lên một tiếng hô kinh ngạc.