Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cùng lúc đó, màn sáng cũng từ trên đỉnh đầu Đường Tuấn phủ xuống, tựa như trời sập, đây là một đòn toàn lực của mười lăm vị thiên nhân Thần cảnh, uy lực vô cùng kinh người! Một phần nhỏ sức mạnh trong đó cũng có thể dễ dàng gi ết chết võ giả Thần Hải Cảnh!
Advertisement
Ánh sáng lóe lên trong mắt Đường Tuấn, anh chợt đưa tay ra xé toạc bức màn ánh sáng.
Lúc này, ánh sáng trong mắt trưởng lão Thiên Hoả Cung cũng dần dần tối đi. Đường Tuấn lạnh lùng nói: "Giết ông thì sao?”
Advertisement
Giết Thần Hải chỉ bằng một ngón tay!
Một vẻ sợ hãi hiện lên trong mắt của mười lăm vị Thiên Nhân Thần cảnh.
Đường Tuấn nhìn chằm chằm về phía mười lăm vị Thiên Nhân Thần cảnh cao cao tại thượng lúc nãy, sau đó bình tĩnh nói: "Chính các ông là người muốn phán quyết tôi sao?”
Giọng anh đều đều như thể đang nói chuyện với hàng xóm. Nhưng lại khiến rất nhiều thiên nhân Thần Hải Cảnh rùng mình, thân thể bọn họ run lên bần bật, không ai dám nói thêm lời nào. Trước khi Đường Tuấn xuất hiện, bọn họ tràn đầy khí thế, nhưng hiện tại lại không ngừng khiếp sợ.
Ở một nơi khác trong Bắc Giang, Trương Tĩnh Hòa, cậu Long và các thế hệ võ đạo trẻ tuổi khác nhìn thấy cảnh này thì đồng thời há hốc mồm.
“Đạo thể quả nhiên là đạo thể, mỗi lần gặp đều khiến người khác kinh ngạc.” Mục Văn Phong thở dài.
“Đáng tiếc lần này không giống lần trước. Hầu hết người của thế gia ẩn cư đều ở Bắc Giang, hơn nữa còn có hơn mười vị Thiên Nhân Thần cảnh, năm mươi vị võ giả Thần cảnh. Xem như đây là võ giả Cực Cảnh thì cũng không chắc anh ta có thể ứng phó được. Chẳng lẽ anh ta còn mạnh hơn võ giả Cực Cảnh sao? Chẳng qua chỉ là đám thế gia ẩn cư này nhất thời sợ hãi anh ta, chờ khi họ phản ứng lại thì anh ta sẽ phải đối mặt với mười mấy thế gia ẩn cư, trừ phi Long Vương ra tay, nếu không thì không ai có thể chống lại được sức mạnh kinh người này!” Cậu Long thờ ơ nói.
Thần sắc của Mục Văn Phong, Trương Tĩnh Hòa và những người khác trông rất khó coi, rõ ràng họ cũng nghĩ đến điều này.
Họ nhìn theo bóng dáng trên sân với cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Một năm trước bọn họ còn có thể cùng thảo luận với anh, thậm chí còn hơi xem thường xuất thân của Đường Tuấn, nhưng hiện tại anh đã bỏ lại bọn họ một đoạn rất xa rồi, chỉ có thể khiến bọn họ ở phía sau nhìn theo.
“Đường Tuấn, anh!"
Trong sân, Tàng Khánh là người đầu tiên phản ứng lại, anh ta cố nặn ra một nụ cười và muốn đi khuyên can Đường Tuấn thêm vài câu.
Đường Tuấn xua tay, vẻ mặt hơi chán ghét nói: "Tránh ra, chuyện này không liên quan đến anh. Ai ngăn cản tôi thì đều phải chết.”
Thái độ vừa rồi của Tàng Khánh khiến Đường Tuấn có hơi không thoải mái, vậy nên lúc này anh cũng không khách sáo lắm.