Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ha ha!" Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, khí tức tăng vọt, như khí tức cự thú Hồng Hoang lan ra. Thân hình anh khẽ động, trong nháy mắt đến trước người Vu Ngọc Thanh, một quyền gi ết chết ông ta.
Advertisement
Đến chết, Vu Ngọc Thanh còn không kịp phản ứng!
“Đại trưởng lão!” Người Vu Môn tức giận.
Advertisement
Nhưng chỉ một giây sau, chân khí của Đường Tuấn đã lập tức bao phủ lấy bọn họ, giống như một làn sóng cuồn cuộn, bất cứ nơi nào anh đi qua thì sẽ có một thậm chí là mấy vị thần cảnh sẽ phải chết.
“Rút!” Sau khi Đường Tuấn giết hơn hai mươi thần cảnh, cuối cùng đám người Vu Môn cũng có phản ứng, xôn xao lùi về phía sau. Phía sau bọn họ là lối vào Vu Môn, chỉ cần trốn vào trong đó, nói không chừng còn có thể có một chút hy vọng sống.
Bùm bùm bùm!
Mặc dù bọn họ phản ứng rất nhanh, nhưng khi bọn họ lùi vào bên trong màn sương, vốn dĩ có năm mươi thần cảnh thiên nhân thì bị chết và bị thương chỉ còn lại không tới mười người, gốc gác trong ngàn năm của Vu Môn trong nháy mắt đã mất hết!
“Cậu dám tàn sát người Vu Môn chúng tôi! Vu Môn tôi dù cho có phải đuổi tới tận dưới hoàng tuyền cũng phải gi ết chết cậu!” Còn lại không đến mười vị trưởng lão Vu Môn ẩn nấp trong làn sương mù, giọng nói đầy thù hận.
“Nói nhiều vô ích.” Đường Tuấn khẽ quá một tiếng.
Nói xong, anh đạp xuống một cái, nguyên khí vô hình trên bầu trời bị khuấy động, biến thành một bàn chân rất lớn, giống như dấu chân của một thiên thần từ trên cao giẫm xuống vậy.
Bùm bùm bùm!
Từng màn sương mù bị phá vỡ, nhìn thấy bàn chân đó sắp giẫm chết tất cả người Vu Môn. Mặc dù người Vu Môn luôn miệng nói rằng muốn gi ết chết Đường Tuấn, nhưng đối mặt với thứ sức mạnh này, họ không thể làm gì khác, đành phải trơ mắt chờ chết.
“Lẽ nào hôm nay người Vu Môn sẽ bị tiêu diệt hết sao?” Nguy cơ bị giế t chết đang ập xuống trên đỉnh đầu, trong lòng người Vu Môn cảm thấy rất đau buồn, cuối cùng lại ào ào quỳ xuống, hướng về phía trước mặt người Vu Môn: “Lão tổ, Vu Môn chúng ta không thể bị tiêu diệt được, xin ngài hãy liếc mắt nhìn một cái đi!”
“Người nào dám tiêu diệt Vu Môn của tôi!” Một tiếng hét vô cùng lớn vang lên giống như đến từ một khoảng không vô tận.
Khi giọng nói này vang lên, màn sương mù vốn dĩ đã bị Đường Tuấn dùng một cước phá vỡ, đồng thời hiện ra một sức phòng thủ đáng kinh ngạc. Một cước giống như chân của thiên thần đó mà lại không thể nào đi sâu vào màn sương đó thêm nửa phân, giống như bị sa vào vũng bùn lầy khó khăn nhất.
Cuối cùng, bàn chân khổng lồ được ngưng tụ từ nguyên khí thuần khiết nhất kia cũng tiêu tan.
Vẻ mặt Đường Tuấn có chút nghiêm túc, ánh mắt nhìn sâu vào trong màn sương của Vu Môn. Tiếng quát vừa rồi tuy có vẻ bình thường, nhưng lại ẩn chứa năng lực thần thông giống như Đạo gia Ngôn Xuất Pháp Tùy. Một cước đủ để giẫm chết thần cảnh thiên nhân của anh lại chỉ vì một câu nói duy nhất của đối phương chặn được.
Đây không phải do sự bùng nổ của chân khí, mà là sự dung hợp của tâm trí và linh hồn trong trời đất mới có thể tạo ra bản lĩnh cao cường như vậy.