Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ta cũng không đợi Đường Tuấn trả lời thì đã đi ra sân nhỏ.
Advertisement
"Ngồi đi. Tên Quân Thiên Tượng kia chính là vậy đó, anh đừng để ý đến ông ta." Long Vương chỉ vào một cái ghế trước mặt, nói với Đường Tuấn: "Tuy rằng ông ta không phải võ giả, nhưng lại là chuyên gia vũ khí lợi hại nhất nước Việt Nam, phần lớn vũ khí của Nghịch Luân đều do ông ta nghiên cứu ra đấy."
Advertisement
Đường Tuấn gật gật đầu, khó trách vừa rồi Quân Thiên Tượng dám nói ra những lời như vậy. Tuy rằng thực lực cực cảnh mạnh mẽ nhưng vẫn có rất nhiều vũ khí có thể làm anh bị thương, đừng nói chi là những vũ khí bí mật chưa bao giờ công khai kia. Khoa học kỹ thuật phát triển qua nhiều năm như vậy, sớm đã đạt đến trình độ làm cho người ta không thể tưởng tượng, bằng không chỉ dựa vào Nghịch Luân thì vốn không làm gì nổi giới võ đạo.
"Ông bị thương, nếu như không kịp chữa trị, chỉ sợ sống không quá ba tháng." Đường Tuấn nhìn Long Vương, bỗng nhiên nói. Đầu óc anh hơi chấn động, Long Vương đạt tới Cực Cảnh đã nhiều năm, thực lực toàn thân giống như vực sâu biển lớn sâu không lường được, ai ngờ lại có thể bị thương nặng như vậy? Là ai làm ông ấy bị thương, đối phương mạnh cỡ nào?
Long Vương cười khổ nói: "Quả nhiên không thể gạt được anh."
Dáng vẻ sa sút tinh thần chỉ kéo dài được một lúc, sau đó tinh thần Long Vương chấn động, khôi phục lại khí thế bá đạo nhìn người bằng nửa con mắt, nói: "Đi tây phương một chuyến, bị vài con quỷ hút máu ám toán. Có điều bọn chúng cũng không khá hơn tôi, bị tôi git chết chết năm con."
"Được rồi. Hôm nay tạm thời không đề cập tới những chuyện này, tôi hiểu rõ thương thế của mình. Nhân lúc còn sống được ba tháng thì hãy làm chút chuyện có ích." Long Vương xua tay, nhìn chằm chằm Đường Tuấn, nghiêm nghị nói: "Những chuyện anh làm ở Bắc Giang tôi đều biết cả rồi, làm rất tốt. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm như thế. Một đám bọn họ cũng được coi là thế gia nghìn năm, vậy mà còn dám có suy nghĩ thế này, đúng là muốn chết. Có điều anh tiến bộ nhanh lắm, đã vượt ra khỏi tưởng tượng của tôi."
Ông bùi ngùi thở dài, nói: "Tôi vốn còn định đánh với anh một trận, tiến hành bước đột phá cuối cùng. Nhưng bây giờ không có thời gian rồi."
Ông lấy một lệnh bài từ trên mặt bàn, nói: "Tấm lệnh bài này tượng trưng cho Nghịch Luân của Long Vương, hôm nay tôi giao nó cho anh, chờ sau khi tôi chết, anh chính là Long Vương."
"Không được đâu Long Vương." Tàng Khánh ở bên cạnh không nhịn được hoảng sợ hô lên.
Long Vương trừng mắt liếc ông ta một cái, nói: "Vậy anh nói xem bây giờ có ai thích hợp làm Long Vương hơn so với anh ta không? Là anh hay nhóc Long kia? Các người có đủ danh tiếng, nhưng thực lực lại không dọa được người bên dưới! Chuyện này tôi đã quyết định rồi, các người không cần nói nữa."
Hốc mắt Tàng Khánh đỏ lên, cả người run rẩy, không dám nói thêm lời nào nữa. Có vẻ Long Vương biết mình không còn nhiều thời gian, đây là đang nhắn nhủ lời trăn trối.
Đường Tuấn nhìn tấm lệnh bài có khắc hình một con Thần Long, anh lắc đầu nói: "Tôi không muốn làm Long Vương. Hơn nữa, ông cũng sẽ không chết."
Long Vương ung dung cười rồi nói: "Chỉ cần là người thì đều sẽ chết, cho dù là thần tiên ở Nguyên Đan cảnh thì cũng chỉ có thể sống đến năm trăm tuổi. Về trời lại được thêm năm trăm năm, ai cũng muốn, nhưng có bao nhiêu người có thể làm được chứ. Tôi chỉ hận là mình không thể chết trên chiến trường mà lại chết uất ức ở bên trong khu nhà nhỏ này. Nhận đi, chỉ có anh mới khiến cho tôi yên tâm."
Đường Tuấn vừa định nói chuyện thì bên ngoài sân nhỏ đã đột ngột vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập, sau đó cậu Long dẫn một ông cụ mặc đường trang đi vào.