Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh mặc âu phục nhã nhặn, sau khi thu lại khí thế cường giả Cực Cảnh thì khuôn mặt có vẻ hơi non nớt thanh tú, không hề giống mấy vị khách quý phong thái uy nghiêm, không giận mà uy đó. Ngược lại trông giống sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu lén lút đi vào. Đến cảnh giới của Đường Tuấn bây giờ, xuôi ngược tùy tâm, sao còn đi để ý đến ánh mắt người khác chứ.
Advertisement
Hoàng Phủ Ngọc và Phi Nguyệt còn chưa tới, Đường Tuấn cũng vui vẻ rảnh rỗi, cứ vậy đến bàn ăn để ăn chút gì đó. Không thể không nói, Tòa nhà Yên Hòa đã bỏ công sức không nhỏ vào bữa tiệc rượu đêm nay. Mỗi loại đồ ăn đều tinh tế ngon miệng, đến cả Đường Tuấn cũng không nén nổi sự thèm ăn rớt nước miếng.
Advertisement
"Anh Đường?" Sau khi Đường Tuấn ăn được một lát, bỗng nhiên đằng sau lưng anh vang lên một giọng nói nghi ngờ.
Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Đường Tuấn khẽ rục rịch, anh xoay người sang nhìn Owen ở trước mặt.
Owen mặc âu phục đắt tiền và sang trọng, trên mặt còn chưa hết vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi. Anh ta là người phụ trách ở khu vực nước Việt Nam của Tập đoàn Đức Long, đương nhiên có tư cách tham dự.
Khi anh ta thấy rõ mặt Đường Tuấn thì không nhịn được mà nhướng mày. Ngày đó Tập đoàn Đức Long muốn hợp tác với Tập đoàn Thiên Thanh, mặc dù động cơ của Tập đoàn Đức Long không được trong sạch, nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại của Tiêu Hoàng mà đã khiến toàn bộ tính toán của anh ta thất bại, vô cùng mất mặt. Nếu không phải tập đoàn Phi Nguyệt muốn mở rộng lượng huyết thanh thần bí đó, cần anh ta ra tay thì sợ rằng anh ta đã bị khai trừ vì làm việc bất lợi rồi.
Nhưng cho dù như thế, anh ta vẫn không hề có hảo cảm với Đường Tuấn, thậm chí còn có suy nghĩ trả thù. Tiếng gọi "anh Đường" vừa rồi cũng chỉ là e ngại trường hợp có cùng thân phận với mình mà thôi.
"Đúng thật là anh Đường rồi, chúng ta thật có duyên." Owen nói chuyện với Đường Tuấn bằng thứ tiếng Trung không thạo. Giọng nói không tránh khỏi có đôi chút gay gắt và mỉa mai, dường như đang trút bỏ sự khó chịu trong lần gặp trước đây của hai người.
Đường Tuấn nhướng mày, nhưng ánh mắt lại nhìn sang người đang đứng bên cạnh Owen.
Đó là một người đàn ông ăn mặc theo phong cách châu u rõ rệt, mũi thẳng, mắt màu xanh lam và mái tóc màu vàng cũng nói lên thân phận người ngoại quốc của anh ta. Nhưng cái khiến Đường Tuấn không kìm được mà nhìn nhiều hơn đó là hơi thở cường đại lộ rõ trên người đàn ông này. Đối phương trong chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng hơi thở cường đại trên người đã đạt đến Thần Hải Cảnh trung kỳ. Đặt trong thế gia ẩn cư, kiểu thiên phú này chỉ có những con cháu trực hệ mới có thể có được.
Lúc Đường Tuấn quan sát người đàn ông, đối phương cũng đang quan sát Đường Tuấn. Nhưng chỉ quan sát một lát đã khinh thường thu ánh mắt lại. Toàn bộ hơi thở của Đường Tuấn đã được thu lại nên trong mắt anh ta nghiễm nhiên chỉ là một người bình thường, không đáng để anh ta nhìn nhiều.
Owen cười lạnh một tiếng, sau đó nhỏ giọng trao đổi vài câu với người đàn ông bên cạnh.
Anh ta vừa dứt lời, bỗng nhiên trong đôi mắt màu lam của người đàn ông bên cạnh lóe lên sự lạnh lẽo, hơi thở cường đại như thủy triều áp xuống. Anh ta nhìn chằm chằm Đường Tuấn với ánh mắt âm trầm, giọng nói mang sát ý: "Mày dám phá hỏng chuyện lớn của Tập đoàn Đức Long tao sao? Muốn chết!"
Sau khi khí thế của anh ta bùng lên, trong chớp mắt đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, vô số ánh mắt ngạc nhiên lẫn nghi ngờ nhìn về phía anh ta.
"Owen của Tập đoàn Đức Long. Người bên cạnh anh ta là ai, sao lại có cảm giác rất khủng bố?"