Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một ông lão mặc trang phục thời Đường màu trắng bạc từ bên ngoài đi vào, hơi nhíu mày, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ oai phong. Đi ở phía sau ông lão là Tào Thanh Vân, còn Đường Tuấn thì đang đứng bên cạnh.
“Ông nội!”
Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải đồng thời thốt lên thành tiếng, trong giọng của bọn họ còn mang vẻ vô cùng hoảng sợ. Ông lão này đúng là Tào Vinh, ông nội của bọn họ, là trụ cột của nhà họ Tào.
Advertisement
“Ông nội, sao ông lại có thể... Lã đại sư nói ông...” Tào Thanh Dương mới nói được một nửa thì không thể thốt nên lời.
“Ngài Đường, làm ngài chê cười rồi.” Tào Vinh nhìn hai đứa cháu không nên thân của mình rồi nói với Đường Tuấn đang đứng ở bên cạnh.
Advertisement
“Ông nội, ông… anh ta...”
Tào Thanh Hải há hốc miệng, một lúc lâu sau cũng nói không ra tiếng.
“Ông cái gì mà ông. Lần này ngài Đường đã cứu ông một mạng, sau này hai đứa nếu còn dám tỏ thái độ không tôn trọng ngài Đường, thì đừng có trách ông không nể tình. Còn không xin lỗi ngài Đường!” Giọng Tào Vinh uy nghiêm nói.
Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải nhìn nhau, đều cảm thấy lần này tính toán sai lầm rồi. Bọn họ cho rằng Đường Tuấn là kẻ lừa đảo, nhưng không nghĩ tới anh thật sự có thể chữa hết bệnh cho Tào Vinh.
“Thật xin lỗi ngài Đường.” Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải cũng không thể không cúi đầu.
“Ngài Đường, mời ngồi.” Tào Vinh hung dữ trừng mắt nhìn hai người một cái, rồi mời Đường Tuấn ngồi vào vị trí chủ nhà của nhà bọn họ.
Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải nhìn thấy mà ngạc nhiên không thôi. Tính cách của Tào Vinh như thế nào bọn họ rất rõ, vừa cứng đầu lại vô cùng hiếu thắng. Thế mà bây giờ lại tỏ ra vô cùng tôn kính đối với Đường Tuấn, điều này quả thật làm người ta không thể tin được.
Đường Tuấn cũng không khách khí, ngồi vào vị trí này.
Chờ Tào Thanh Dương và Tào Thanh Hải rời đi rồi Tào Vinh mới ngồi xuống. Còn Tào Thanh Vân đảm nhận nhiệm vụ của nhân viên phục vụ, giúp hai người bọn họ pha trà.
“Ngài Đường thuật pháp cao siêu, đại hội thuật pháp lần này có thể thể hiện tài năng, nổi danh trong giới thuật pháp Đông Nam Á rồi. Nhà họ Tào chúng tôi đồng ý dốc toàn lực ủng hộ ngài.” Tào Vinh chủ động nói. Tuy rằng Tào Thanh Vân lúc trước đã nhận lời với Đường Tuấn, nhưng nếu là lời Tào Vinh nói ra thì tất nhiên có trọng lượng hơn rất nhiều, hơn nữa còn là dốc hết sức ủng hộ.
Đường Tuấn cười thản nhiên nhìn Tào Vinh.
“Nhà họ Tào chúng tôi tình nguyện cùng ngài Đường có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.” Tào Vinh cắn răng nói.
“Được.” Đường Tuấn chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu.
Sắc mặt Tào Vinh lúc này mới thả lỏng ra một chút, sau đó ông lại chủ động trò chuyện với Đường Tuấn. Cả đời ông cụ Tào đều sống chết bằng việc kinh doanh trên biển, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, vô cùng khéo léo dẫn dắt đề tài, từ cách kinh doanh buôn bán cho đến đạo pháp, cuối cùng ngay cả vòng tròn của giới thượng lưu đảo Phú Quốc ông cụ Tào đều vô cùng quen thuộc.
Nói chuyện hơn hai tiếng, Tào Vinh mới để Tào Thanh Vân đưa Đường Tuấn đi nghỉ ngơi.
“Ông nội, nhà chúng ta thật sự muốn dốc toàn lực ủng hộ anh ta sao?” Sắc mặt Tào Thanh Vân hơi mất tự nhiên, hỏi: "Lỡ như anh ta đấu pháp thua, hoặc là bị người ta đánh chết, chỉ sợ nhà họ Tào chúng ta cũng sẽ bị nhắm vào.”
Tào Vinh nhìn Tào Thanh Vân, thở dài, nói: “Cháu biết nhà họ Mã vì sao lại được công nhận là thế gia đứng đầu đảo Phú Quốc này hay không?”
Tào Thanh Vân trả lời: “Bởi vì có Lã Kiến Trung ủng hộ nhà họ Mã. Con gái của Lã Kiến Trung còn gả cho Mã Nhược Long, người xuất sắc nhất thế hệ này của nhà họ Mã.”
Tào Vinh tiếp tục nói: “Vậy cháu có biết tại sao Lã Kiến Trung lại không tiếc bất cứ thứ gì mà ủng hộ nhà họ Mã như vậy hay không?”
Tào Thanh Vân suy nghĩ một lát rồi nói: “Cháu hình như có nghe người ta nói qua rằng, khi Lã Kiến Trung còn trẻ đấu pháp với người ta sau đó kết thù, chính là nhà họ Mã đã ra mặt thay Lã Kiến Trung dàn xếp. Sau đó, nhà họ Mã còn cung cấp tài nguyên tu luyện cho Lã Kiến Trung.”
Tào Vinh gật đầu: “Không sai.”
Tào Thanh Vân bừng tỉnh hiểu ra, thất thanh nói: “Ông nội, ý của ông là…?”
Tào Vinh đột nhiên đứng lên, nghiêm nghị nói: “Nhà họ Tào chúng ta nếu như ủng hộ ngài Đường, chưa chắc đã không thể trở thành một nhà họ Mã thứ hai!”
“Nhưng mà ông nội, chuyện này quá mạo hiểm. Anh ta tuy thuật pháp rất cao, nhưng không chắc có thể là đối thủ của Lã Kiến Trung.” Tào Thanh Vân gấp gáp nói.