Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khách sạn Long Dương thuộc sản nghiệp của nhà họ Mã là khách sạn lớn nhất và tốt nhất trên đảo Phú Quốc, tiệc rượu chiêu đãi thế hệ trẻ lần này sẽ được tổ chức tại đây. Bên ngoài khách sạn, những chiếc xe hơi sang trọng đều tập trung đông đúc, đối tượng ra vào nơi đây đều là các cậu ấm cô chiêu ăn mặc vô cùng thời thượng và lịch sự.
Advertisement
Ở trung tâm của buổi tiệc rượu, vài người đàn ông và phụ nữ đang nói chuyện với nhau khiến vô số người chú ý đến họ. Những người này hoặc là các cậu ấm cô chiêu giàu có quyền lực nhất hoặc là những cao thủ thuật pháp tài ba nhất trên đảo Phú Quốc, những ai không có thân phận như họ thì dù chỉ đến nói chuyện với họ vài ba câu cũng chẳng có tư cách.
Advertisement
“Trong bữa tiệc rượu chiêu đãi tối nay, có khi những dòng họ giàu sụ và thế lực nhất trên đảo Phú Quốc đều được mời đến tham gia, anh Mã quan hệ rộng thật đấy.” Người đàn ông đang không ngớt lời khen ngợi và ngưỡng mộ kia là Dương Thiên Thành.
“Điều đó là tất nhiên rồi. Anh hai của tôi là Mã Nhược Long của đảo Phú Quốc, là người đứng đầu trong danh sách thừa kế của nhà họ Mã và cũng là con rể của Lữ đại sư.” Một cô gái trẻ đắc ý nói.
Vài người vừa nói chuyện vừa hướng mắt vào một người đàn ông. Người này khoảng ba mươi tuổi, gương mặt trắng bệch, dù trông không đẹp trai cho lắm, nhưng trên người lại tỏa ra khí thế muốn điều khiển mọi thứ. Dù nhóm người vây xung quanh anh ta đều là những cậu ấm cô chiêu giàu nứt đố đổ vách hay các thuật pháp sư thiên tài trẻ tuổi cũng không tài nào che phủ tài năng và sự sắc sảo của anh ta. Người đàn ông này là Mã Nhược Long, người thừa kế của gia tộc họ Mã và là con rể của Lã Kiến Trung.
Mã Nhược Long cười khẩy một tiếng, rồi nói: “Mấy chuyện này chẳng là gì.” Anh ta nhìn Dương Thiên Thành, nói tiếp: “Nhà họ Dương các ông đứng ra hỗ trợ Tô Phi Hùng. Xét về tư chất, sau này Tô Phi Hùng chắc chắn sẽ thành tài. Đến lúc đó, nhà họ Dương của ông cũng sẽ tiến lên hẳn một bậc, cũng có khi tôi sẽ không gọi ông là cậu chủ Dương nữa.” Dương Thiên Thành cười gượng gạo nhưng không dám trả lời.
Cô gái ban nãy vừa lên tiếng trợn mắt nói: “Sao chưa thấy anh Tư Mã? Chẳng phải có người nói hôm nay anh ấy cũng sẽ tham gia sao?”
Mã Nhược Long vỗ nhẹ vào đầu cô gái đó rồi nói: “Anh Tư Mã sẽ đến muộn.”
“Nghe nói Tư Mã đại sư sẽ thách đấu với Chu Hoa Kiện, điều này có thật không?” Có người hỏi.
Mã Nhược Long gật đầu nói: “Điều đó là thật. Chỉ cần đợi Chu Hoa Kiện trở về từ Kon Tum, anh Tư Mã sẽ tìm đến và thách đấu với ông ta.” Tất cả mọi người bỗng nhiên im bặt đến mức nghe được tiếng máy lạnh phát ra.
“Nếu Tư Mã đại sư đánh bại Chu Hoa Kiện, thì lúc đấy giới thuật pháp tại đảo Phú Quốc sẽ thực sự được Lã đại sư coi trọng.” Ai đó bỗng nghĩ đến cảnh thầy trò hai người họ mỗi người nắm giữ nửa bầu trời của giới thuật pháp đảo Phú Quốc.
“Tư Mã đại sư vô cùng tài giỏi và có phong thái của Lã đại sư. Thật không ngoa khi nói rằng anh ta là người đứng đầu thế hệ trẻ của Việt Nam.” Có người tâng bốc Tư Mã Ngọc Dương.
“Người đứng đầu thế hệ trẻ ở Việt Nam? Chưa chắc. Các người quên mất Đường đại sư trong trận đại chiến ở Bắc Giang sao?” Có người đột nhiên nói. Mọi người lại im lặng, tiếng máy lạnh của lần này kêu to hơn khi nãy.
Dù chưa từng gặp Đường đại sư nhưng họ biết rất rõ sự tích về anh, nói thật anh mạnh hơn Tư Mã Ngọc Dương rất nhiều.