Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa vào trận, anh ta đã thể hiện sức mạnh tu luyện thuật pháp đầy mạnh mẽ và độc đoán. Cây chuỳ khổng lồ làm hoàn toàn bằng nước kia đang bao phủ không trung và mặt đất nơi Đường Tuấn đang đứng nhằm đập chết Đường Tuấn chỉ trong một lần đập.
Advertisement
“Đến đúng lúc lắm.” Đường Tuấn một tay túm chặt Lãnh Hùng, tay kia đấm vỡ cái chuỳ khổng lồ bằng nước.
“Bốp!”
Advertisement
“Rầm!”
Hai âm thanh mạnh yếu khác nhau vang lên cùng một lúc. m thanh yếu hơn, nhỏ hơn là tiếng Đường Tuấn đấm bẹp nửa khuôn mặt của Lãnh Hùng, còn âm thanh mạnh hơn, to hơn là tiếng cái chuỳ khổng lồ bị đập vỡ tan tành. Tiếng cái chuỳ bị đập vỡ vừa dứt, một cơn mưa nhỏ trút xuống đại sảnh khiến sương mù bao phủ khắp nơi.
“Soạt!” Một người đàn ông từ cửa xông vào nhanh như quỷ quái yêu ma. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, thân thể rất lực lưỡng, tướng mạo vô cùng tuấn tú nhưng không ẻo lả, ngược lại khiến người khác cảm thấy đây là một người rất trưởng thành. Mẫu đàn ông này là người tình trong mộng của rất nhiều cô gái trẻ. Anh ta là Tư Mã Ngọc Dương, là người đệ tử khiến Lã Kiến Trung tự hào nhất. Sức mạnh tu luyện của anh ta đã đạt tới cảnh giới Thần Hải, khí tức trên người huyền diệu và sâu sắc đến nỗi khó có thể giải thích được, như thể đã lĩnh hội được những cửa ải thần bí và những kiến thức thâm sâu nhất của đất trời.
“Nhược Long!” Tư Mã Ngọc Dương nhấc người của Mã Nhược Long lên để xem xét tình trạng của vết thương.
“Anh Tư Mã, anh trai của em làm sao thế?” Mã Như Uyển nhất thời không để ý đến vẻ ngoài đẹp trai của anh ta nữa mà vội vàng hỏi về tình trạng của anh trai mình.
Tư Mã Ngọc Dương cau mày nói: “Phải mau chóng đưa Nhược Long lên núi Thị Vải để thầy chữa trị.”
Hai mắt Mã Như Uyển đỏ hoe, cô ta chỉ vào Đường Tuấn và nói: “Anh Tư Mã, chính anh ta đã khiến anh trai em ra nông nỗi này, mong anh hãy giết chết anh ta giúp em!”
“Sư huynh, anh ta hung bạo làm người khác bị thương, mong anh hãy giải quyết chuyện này cho tụi em!” Lãnh Hùng cố nén chịu cơn đau dữ dội, vừa ôm chặt bên má bị đánh bầm dập, vừa gào ầm lên.
“Được!” Tư Mã Ngọc Dương đứng dậy rồi nhìn Đường Tuấn: “Anh hãy mau bó tay chịu trói rồi theo tôi trở về núi Thị Vải để nhận lệnh trừng phạt của thầytôi.” “Trừng phạt tôi? Lã Kiến Trung xem bản thân ông ta là cái gì thế?” Đường Tuấn châm chọc.
Tư Mã Ngọc Dương cau mày, nghiêm nghị nói: “Dùng Đạo thuật để làm hại người khác là tội đáng chết!” Anh ta giậm chân, hơi nước khuếch tán ban nãy lập tức ngưng tụ lại thành cây kim tiêm bằng nước, khí tức của cây kim tiêm sắc bén không gì so sánh được kia toả ra xung quanh, chỉ cần một lần đâm thôi cũng đủ để chọc thủng vàng và sắt. Nước bắt đầu được bơm vào ống tiêm.
“Nếu anh dám chống lại, tôi sẽ khiến anh trở nên tàn tật, rồi đưa về núi Thị Vải!” Tư Mã Ngọc Dương hét lên.
“Vút!”
“Vù vù!”
Hàng trăm mũi kim nhắm thẳng vào Đường Tuấn để biến anh thành tổ ong bắp cày. Tư Mã Ngọc Dương không chỉ muốn biến Đường Tuấn trở thành người tàn phế, mà còn muốn giết luôn Đường Tuấn. Đường Tuấn đã khiến Mã Nhược Long và Lãnh Hùng bị thương nặng, với anh ta, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để tử hình, hơn hết anh ta phải rửa sạch nỗi ô nhục này cho thầy của mình.
“Thiên Châm Sát!” Lãnh Hùng la lên, đây là đạo thuật do Lã Kiến Trung bí mật truyền dạy, ngay cả anh ta cũng chưa từng học qua.