Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Các người còn ai muốn chết cùng?"
Đường Tuấn búng búng ngón tay, mấy thuật pháp đại sư Từ Vũ, Trịnh Khương cả người run rẩy. Giết người công khai, giờ phút này ở trong mắt bọn họ Đường Tuấn chính là ác ma giết người.
Advertisement
Anh thể hiện ra thực lực mạnh mẽ cùng với sự tàn nhẫn quả quyết làm cho một đám chân nhân thuật pháp kiêu ngạo này khuất phục.
Advertisement
"Anh Đường, giới thuật pháp ở đảo Phú Quốc cũng là một bộ phận của Việt Nam. Mong cậu thủ hạ lưu tình."
Cuối cùng, có một âm thanh già nua run rẩy nói. Đường Tuấn liếc mắt nhìn ông ta cất lời: "Tôi vốn không có ý định giết Lã Kiến Trung và tiêu diệt núi Thị Vải."
Mọi người không còn gì để nói. Lại nhìn về phía Tô Phi Hùng nằm trên mặt đất, người này chết vô ích rồi.
Đường Tuấn ngồi xuống ghế tựa nhấp ngụm trà nói: "Lã Kiến Trung chỉ bị thuật pháp phản phệ, với tu vi của ông ta nghỉ ngơi mấy ngày là đã có thể khỏe lại. Mấy ngày nay tôi sẽ ở lại núi Thị Vải, mọi người không có việc gì thì đừng làm phiền tôi."
"Vâng, anh Đường có gì cứ dặn dò sai bảo là được."
Mọi người do dự một chút nhanh chóng gật đầu. Dù sao núi Thị Vải cũng không phải nhà của bọn họ, đại hội giao lưu thuật pháp vừa mới bắt đầu không lâu đã kết thúc với cách thức như vậy, cũng không ai dám có bất kỳ lời oán hận nào.
Sau khi đám đại sư thuật pháp rời khỏi núi Thị Vải, chuyện trên núi đã dùng tốc độ nhanh như chớp truyền khắp mọi nơi trong phạm vi đảo Phú Quốc.
Tại nhà họ Dương, Dương Thiên Thành đang ngồi uống trà ở phòng khách. Vài cô gái trẻ xinh đẹp đang xoa bóp khắp người ông ta, vẻ mặt ông ta vô cùng hưởng thụ.
"Thời gian chắc cũng gần tới rồi." Dương Thiên Thành đứng dậy, véo khuôn mặt non mềm của cô gái trẻ một chút rồi nhìn về phía núi Thị Vải.
"Hẳn là thằng đó đã chết rồi."
Sau tiệc rượu tối qua, cả đêm Dương Thiên Thành không dám chợp mắt. Đường Tuấn đã trở thành cơn ác mộng của ông ta. Dẫu sao lúc đó ông ta cũng hợp tác với Tô Phi Hùng muốn đối phó với nhà họ Tào và Đường Tuấn trong bóng tối. Nghĩ đến bản lĩnh một chiêu giết chết Tư Mã Ngọc Dương của Đường Tuấn, Dương Thiên Thành lập tức đứng ngồi không yên.
"Dẫu sao thì cuối cùng cậu ta cũng chết rồi. Lã đại sư tự mình gửi thiệp mời cho cậu ta, đó chính là tấm thiệp đòi mạng. Đi cũng chết, không đi cũng chết. Mình không có gì phải lo lắng."
Nụ cười trên mặt Dương Thiên Thành ngày càng đậm, thời điểm ngồi xuống lần thứ hai chuẩn bị hưởng thụ mấy cô gái trẻ xoa bóp. Đúng lúc này điện thoại di động của ông ta vang lên.
"Ồ, là Từ Vũ đại sư sao." Dương Thiên Thành đột nhiên ngồi dậy, Từ Vũ là một trong số ít các đại sư ở trên đảo Phú Quốc, hơn nữa còn có chút giao tình với nhà họ Dương.
"Chẳng lẽ Từ Vũ đại sư báo tin vui cho mình? Ha ha ha."
Dương Thiên Thành ấn nhận điện thoại. Dương Thiên Thành nghe xong một lúc thì ý cười đột nhiên khựng lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.