Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không ngờ cậu ta lại thắng." Đám người Trịnh Khương, Từ Vũ sững sờ như vừa gặp ma quỷ.
Advertisement
Hạng Thành là Hậu Thiên Đạo Thể còn là đệ tử của chưởng giáo Núi Chứa Chan, giờ đây lại chết dễ dàng như vậy? Hơn nữa từ đầu đến cuối, Đường Tuấn chỉ mới dùng một chiêu. Nghĩ đến mười chiêu của Hạng Thành trước đó, mọi người chỉ cảm thấy vừa nực cười vừa đáng buồn.
Ánh mắt Đường Tuấn quét ngang khắp hiện trường, anh gật đầu với Tào Thanh Vân, sau đó mang theo thi thể của Hạng Thành bay lên, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Advertisement
Còn chuyện những người khác chỉ trích anh, anh không có ý định giải thích. Rồng phượng cớ gì lại tranh chấp với hạng sâu kiến ngu ngốc.
Về phần những kẻ trước đó còn ồn ào thì lúc này cũng đồng loạt câm miệng lại, có người lén lút rời khỏi hiện trường, chỉ ước có thể mọc thêm hai cái chân. Sau khi chứng kiến thực lực của Đường Tuấn, còn ai dám nói thêm một câu nào?
Đám người Từ Vũ cũng rất yên lặng, có vài người cũng lâm vào trầm tư.
"Vẫn là tôi xem thường cậu ta." Lã Kiến Trung thở dài.
"Cha, cha đi luôn ạ? Không phải còn chưa bắt đầu giảng pháp luận đạo sao?” Lã Thanh tuy rằng khiếp sợ nhưng không hề quên chuyện quan trọng.
Lã Kiến Trung nhớ lại đòn đánh vừa rồi của Đường Tuấn, nhẹ giọng nói một câu: "Cậu ta đã nói xong rồi. Pháp võ kết hợp, thì ra cha vẫn đi sai đường.”
Hai ngày sau, nhà họ Tào.
Đường Tuấn ngồi trong sân uống trà, Tào Vinh ngồi đối diện anh, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Người đàn ông đã nắm quyền nhà họ Tào suốt mấy chục năm thế nhưng bây giờ lại cảm thấy lo lắng bất an.
"Cậu Đường, hai ngày nay không thấy bóng dáng cậu, có không ít người tìm tới nhà họ Tào muốn gặp cậu một lần. Trong đó không chỉ có đám người Trịnh Khương và Từ Vũ, mà ngay cả Mã Vạn San cũng tự mình tới cửa muốn xin lỗi cậu.”
Đường Tuấn khoát tay: "Đều là chuyện nhỏ, hai người tự quyết định là được rồi.”
Tào Vinh khen ngợi: "Tôi biết cậu Đường có thuật pháp như thần, không phải kẻ tầm thường, đương nhiên cậu sẽ không để ý những chuyện vặt vãnh này. Tôi đã dặn Thanh Vân xử lý, con bé xử lý không tệ. Hiện tại Thanh Vân đã là chủ sự của nhà họ Tào. Được quen biết cậu Đường là vận may lớn nhất đời nó. Thanh Vân, còn không cảm tạ cậu Đường đi.”
"Xin cảm ơn cậu Đường." Tào Thanh Vân ở một bên rót trà cho hai người nghe vậy bèn khom người hành lễ với Đường Tuấn.
Đường Tuấn biết tính toán của hai người bọn họ. Tào Thanh Vân cũng coi như đã trở thành người phát ngôn của anh, địa vị của nhà họ Tào cũng nhờ vậy mà tăng cao. Qua vài năm nữa, nhà họ Tào đuổi kịp nhà họ Mã cũng là chuyện có khả năng.
Đối với những chuyện này, Đường Tuấn cũng không có nhiều tính toán. Nói cách khác, cho dù không có nhà họ Tào thì cũng sẽ xuất hiện một nhà họ Hoa, nhà họ Lý khác.
Đường Tuấn càng muốn tập trung vào việc tu luyện của mình hơn. Trong hai ngày mất tích, anh nghiên cứu thân thể của Hạng Thành, Hạng Thành là Hậu Thiên Đạo Thể đại thành, lực lượng thân thể vô cùng đáng sợ. Nếu không, anh ta đâu thể chỉ dựa vào lực lượng thân thể mà khiến Đường Tuấn lui bước.