Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông ấy thở dài nói: "Nhưng cậu tìm nhầm người rồi. Muốn hỏi tin tức của Hàn Cung thì cậu phải đi tìm Nghịch Luân. Có thể nói bọn họ là nơi thu thập tin tức của các giáo phái và gia tộc khắp Việt Nam đầy đủ nhất.”
Advertisement
"Vâng, tôi sẽ lập tức đi Nghịch Luân.” Giọng điệu Đường Tuấn có vẻ khá sốt ruột. Anh từng đồng ý với Thẩm Dũng rằng sẽ bảo vệ Thẩm Ngọc Nhu cả đời bình an. Nếu Thẩm Ngọc Nhu xảy ra chuyện gì, anh sẽ áy náy suốt đời.
"Tôi đi cùng anh." Bỗng nhiên Hoàng Phủ Ngọc cất lời, giọng nói kiên định.
Advertisement
"Có tôi đi cùng, ít nhiều gì Nghịch Luân cũng phải nể mặt nhà Hoàng Phủ vài phần."
"Hả?" Đường Tuấn có chút do dự.
Đây là lần đầu tiên anh đi Nghịch Luân sau chuyến đi Kon Tum, Long Vương lại biết Phục Ma Ngọc Trụ ở trên người anh, nhỡ ông ấy làm ra chuyện gì nhằm vào anh, anh sợ Hoàng Phủ Ngọc sẽ bị liên lụy.
"Ôi, đã như vậy thì tôi đi cùng hai người vậy. Nhắc tới thì cũng đã lâu tôi không gặp mấy lão già kia rồi, cũng không biết họ đã chết chưa?” Ông cụ Hoa lên tiếng.
"Vâng, có ông Hoa đi cùng bọn chúng thì tôi cũng yên tâm. Hình như gần đây Nghịch Luân đã xảy ra một số chuyện nên khá loạn, không an toàn lắm.” Ông cụ nhà Hoàng Phủ cũng nói.
"Vậy được rồi." Đường Tuấn cũng không tiện từ chối.
Cuối cùng ngay cả Phi Nguyệt cũng đi theo, nói là đi theo sư phụ Hoa Khải Đức để học hỏi kiến thức nhưng cô lại trông chừng Hoàng Phủ Ngọc với vẻ mặt vô cùng cảnh giác, chỉ sợ cô ấy sẽ bị Đường Tuấn bắt cóc.
Chuyến đi hai người biến thành bốn người.
Trên đường đi, Đường Tuấn nhớ tới lời vừa rồi của ông cụ nhà Hoàng Phủ. Nghịch Luân là cơ quan mà Việt Nam thành lập với mục đích giám sát và chấn chỉnh giới võ đạo và giới thuật pháp, lại có cường giả Cực Cảnh là Long Vương đứng đầu vậy mà vẫn xảy ra chuyện. Điều này làm cho Đường Tuấn cảm thấy rất khó hiểu.
"Hình như là bởi vì mấy người cùng sáng lập Nghịch Luân với Long Vương trước kia. Cậu Long chết ở đất Kon Tum, những người này lập tức đứng ngồi không yên.” Hoàng Phủ Ngọc quản lí nhà họ Hoàng Phủ nên cũng biết một vài chuyện bí mật. Cô ấy nhìn thoáng qua Đường Tuấn rồi nói: "Trước đây thái độ của Long Vương đối với anh khá là mềm mỏng nhưng hình như bởi vì chuyện này mà có chút thay đổi.”
“Cùng sáng lập Nghịch Luân?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày. Từ trước tới nay, anh luôn cho rằng Nghịch Luân là do một mình Long Vương sáng lập. Hơn nữa cậu Long bị Long Vương git chết chứ đâu có liên quan gì đến anh.
Vẻ mặt Hoa Khải Đức thay đổi, ông ấy thở dài nói: "Không thể tưởng tượng, ngay cả hai người kia cũng có hành động.”
“Sư phụ, hai người kia là ai ạ?” Phi Nguyệt không nhịn được mở miệng hỏi.
Nghịch Luân là một trong những cơ quan thần bí nhất ở Việt Nam, lúc trước một mình cậu ấm họ Long có thể khiến giới võ đạo hoảng sợ, có thể thấy được năng lượng của cơ quan này lớn đến bao nhiêu.
Hoa Khải Đức nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Hai người này chính là Độc Cô Phong Đăng và Tống Thiên Lăng. Bọn họ và Long Vương cùng sáng lập Nghịch Luân, nhưng vì có ý kiến bất đồng với Long Vương cho nên mới lui ra phía sau, đương nhiên các cậu sẽ không biết.”