Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt của Hoa Khải Đức vô cùng khó coi, hôm nay xem như mặt mũi đã hoàn toàn mất hết. Ông ấy thực sự không nghĩ tới Tống Thiên Lăng thế mà lại lĩnh ngộ được Thiên Đao Chân Ý.
Advertisement
“Thiên Đao Chân Ý cái chó má gì? Chẳng qua cũng chỉ mới bước vào cánh cửa của Đao Đạo mà thôi.” Đúng lúc này, một luồng thanh âm nhàn nhạt vang lên.
“Đường Tuấn.” Hoa Khải Đức thất thanh kêu lên.
Advertisement
“Ngươi nói cái gì?” Tống Thiên Lăng cả giận nói.
“Đường Tuấn, không nên nói lung tung. Ngươi biết cái gì gọi là Thiên Đao Chân Ý không? Chỉ cần lĩnh ngộ một tia Thiên Đao Chân Ý, tương lai chắc chắn sẽ có cơ hội lấy đao nhập đạo, thành tựu Bán Bộ Nguyên Đan hay Cảnh giới Nguyên Đan cũng có thể.” Hoa Khải Đức vội vàng nói.
Ánh mắt Tống Thiên Lăng lóe lên lửa giận bừng bừng, ông ta nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn: “Ngươi có gan thì lặp lại lời vừa rồi một lần nữa xem.”
“Ta nói ngươi lĩnh ngộ Thiên Đao Chân Ý chó má gì chứ.” Đường Tuấn lạnh lùng nói, giống như không nghe được sự cảnh cáo trong lời nói của Hoa Khải Đức. Ở trong bí cảnh Bồng Lai, hắn từng quan sát được rất nhiều kinh nghiệm tu luyện của các tiền bối, mỗi người bọn họ ít nhất cũng có tu vi Nguyên Đan Cảnh. Trong đó không thiếu người tu luyện đao pháp, bất kỳ đao pháp nào cũng mạnh hơn Tống Thiên Lăng không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí còn có mấy người tu luyện ra Đao Đạo mang theo một tia khí tức hủy diệt, cái gọi là Thiên Đao Chân Ý của Tống Thiên Lãng khi đứng trước những đao đạo kia chẳng khác nào là tiểu hài tử đùa giỡn trước mặt người lớn.
Đừng nói đến hắn còn có loại thần khí như Phục Ma Ngọc Trụ, bên trong bao hàm công pháp tu luyện hoàn chỉnh của mấy trăm vị tiên nhân. Bất cứ công pháp nào cũng có thể thành đạo.
Cho nên cái gọi là Thiên Đao Chân Ý của Tống Thiên Lăng, cái gọi là lấy đao nhập đạo đó không đáng một xu ở trong mắt của Đường Tuấn. Nói thô lỗ hơn một chút, đó chính là rác rưởi không hơn không kém, hết lần này tới lần khác còn lấy thứ này ra để khoe khoang, thực sự khiến cho người ta phải bật cười.
“Được. Lão phu tu luyện hơn nửa đời người, chưa từng thấy qua người trẻ tuổi nào cuồng vọng như ngươi. Vốn là chỉ định phế bỏ ngươi, chiếm lấy Phục Ma Ngọc Trụ, không nghĩ tới ngươi còn dám vũ nhục võ đạo của ta, bây giờ ta không chỉ muốn phế ngươi nữa, mà ta còn muốn giày vò ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết.” Tống Thiên Lãng nở nụ cười vô cùng dữ tợn.
Độc Cô Phong Đăng lắc đầu nói với Long Vương: “Lão Long, đây chính là người mà ngươi xem trọng sao? Quá cuồng vọng rồi. Loại người này giữ lại cũng là tai họa, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến toàn bộ giới võ đạo.”
Tống Thiên Lăng cười lạnh nói: “Nếu như ngươi đã nói Thiên Đao Chân Ý chỉ là đồ chó má rác rưởi, vậy ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức một chút. Đao Chiến Thiên Hạ.”
Hắn thi triển Đao Chiến Thiên Hạ một lần nữa, vừa rồi Hoa Khải Đức bị chính chiêu này đánh bại.
Đối mặt với một đao này, Đường Tuấn không hề làm ra bất kỳ phản ứng nào, tùy ý để cho đao khí cuồng mãnh bổ lên trên người hắn.
“Muốn dùng nhục thân tiếp một đao của ta? Trừ phi ngươi có tu vi Thiên Đạo Thể đại thành! Bây giờ thì chết đi cho ta, Phục Ma Ngọc Trụ là của ta.”
“Làm sao có thể?” Tống Thiên Lăng tham lam nở nụ cười, chợt ánh mắt lộ ra vẻ chấn kinh tột độ không dám tin vào mắt mình.
Đao khí của Tống Thiên Lăng lập tức cắt đứt quần áo của Đường Tuấn nhưng chỉ có thể lưu lại trên người Đường Tuấn những đạo bạch ngấn nhỏ.