Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tốt, Đường Tuấn ngươi quả nhiên là người thông minh.” Tống Thiên Lăng nở nụ cười châm chọc, tay hắn duỗi ra chụp lấy Phục Ma Ngọc Trụ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Đường Tuấn khẽ động, thân hình hắn lóe lên, tốc độ cực nhanh, một cái tát quất thẳng lên mặt Tống Thiên Lăng: “Tống Thiên Lăng, ngươi nghĩ ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Uổng công ngươi còn được gọi là Bá Đao, thế mà lại ngu xuẩn như vậy.”
Advertisement
Cả người Tống Thiên Lăng bị tát bay ra ngoài, một bên mặt sưng vù lên, mất sạch thể diện. Hôm nay có thể nói Tống Thiên Lăng đã mất hết mặt mũi. Không chỉ không lừa được Đường Tuấn mà ngược lại còn bị Đường Tuấn tính kế một phen.
“A. Ta muốn giết ngươi. Long Vương, Độc Cô Phong Đăng, còn chưa động thủ xông lên giết hắn!” Tống Thiên Lăng cuồng bạo hét lớn.
Advertisement
Long Vương và Độc Cô Phong Đăng đồng thời ra tay. Bọn họ không thể trơ mắt nhìn Tống Thiên Lăng bị git chết, đặc biệt là bây giờ Tống Thiên Lăng còn có xu thế trở thành người đứng đầu của Nghịch Luân.
“Tam tài hợp kích trận pháp.”
Tống Thiên Lăng, Độc Cô Phong Đăng cùng với Long Vương riêng chiếm giữ ba vị trí thiên địa nhân. Trong tay Tống Thiên Lăng nắm lấy đao gãy, Độc Cô Phong Đăng nắm lấy cán ngân thương, Long Vương tay không tấc sắt nhưng khí thế không hề kém chút nào so với hai người kia.
“Tiểu quỷ, đây là ngươi tự tìm chết, không thể trách chúng ta. Ba mươi năm trước, chúng ta dựa vào hợp kích chi trận này git chết một vị võ giả Bán Bộ Nguyên Đan. Bây giờ tu vi của chúng ta đã tinh tiến gấp mười lần, dưới sự liên thủ của ba chúng ta, cho dù là Nguyên Đan chân chính chúng ta cũng dám chiến một trận.” Độc Cô Phong Đăng nói.
“Một cái trận pháp không trọn vẹn cũng không cảm thấy ngại mà lấy ra bêu xấu mặt mũi.” Đường Tuấn liếc mắt nhìn hợp kích trận pháp của ba người bọn họ, lập tức nhìn ra đó là trận pháp không trọn vẹn.
“Để các ngươi mở mang kiến thức một chút, trận pháp chân chính là như thế nào.”
Ý niệm khẽ động, một cái Ngũ Hành Lao Ngục trống rỗng xuất hiện, bao phủ toàn bộ ba người ở bên trong.
Đây là phiên bản Ngũ Hành Luyện Ngục của Lữ Hiển Phong mà hắn mới vừa cải tiến, so với cái Lữ Hiển Phong thi triển còn cường đại hơn gấp mười lần. Chỉ thấy trong hư không xuất hiện một tòa ngục giam ngũ sắc đè ép xuống, dường như không gian không thể nào chịu nổi loại lực lượng này.
“Nhất niệm thành trận.” Hoa Khải Đức thấy thế thì thất thanh nói: “Đại sư thuật pháp có tinh thần Thuần Dương mới có thể nhất niệm thành trận, chẳng lẽ tinh thần hắn đã Thuần Dương? Vậy không phải nói hắn sắp thành tiên rồi sao?”
Hoàng Phủ Ngọc cùng Phi Nguyệt há miệng thật lớn, gần như là không dám tin tưởng khi nghe được những lời này.
Ầm ầm.
Lực lượng kinh khủng đè ép xuống, tam tài hợp kích trận pháp của Long Vương, Tống Thiên Lăng và Độc Cô Phong Đăng chỉ giữ vững được không tới thời gian một cái hô hấp là đã hỏng mất.
Ba người Long Vương bị ép tới mức nằm rạp trên mặt đất, không thể nào giãy dụa nổi.
Răng rắc.
Trước tiên Đường Tuấn thu Phục Ma Ngọc Trụ, tiếp đó hắn đi qua dùng một cước dẫm nát tứ chi của Tống Thiên Lăng từng cái một.
“Súc sinh.” Tống Thiên Lăng đau đến mức rống lên thảm thiết.
“Hả?” Đường Tuấn lại dẫm một cước lên má bên kia của Tống Thiên Lăng: “Mưu kế gì của ngươi ta đều biết rõ ràng hết.”
“Đường Tuấn, ngươi đừng làm quá.” Độc Cô Phong Đăng cắn răng nói.
“Làm quá?” Đường Tuấn liếc nhìn về phía Độc Cô Phong Đăng rồi nói: “Giao tất cả tài liệu của Hàn Cung cho ta, bằng không ta sẽ lập tức git chết Tống Thiên Lăng.”
“Những tài liệu này là Nghịch Luân ta thiên tân vạn khổ mới có được, dùng tính mạng của rất nhiều người để đổi lấy. Một câu nói của ngươi liền muốn lấy đi, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.” Độc Cô Phong Đăng nằm rạp trên mặt đất giống như một con rùa đen, vẫn còn vô cùng cứng đầu.
“Được. Vậy trước hết ta git chết Tống Thiên Lăng, sau đó lại giết ngươi.” Đầu ngón tay của Đường Tuấn có một tia chân khí quấn quanh, ngữ khí sâm nghiêm, tràn đầy sát cơ.