Trong hành lang Hàn Cung, một đám nữ đệ tử đang thảo luận vô cùng sôi nổi và tức giận. Rõ ràng bọn họ cũng là fan hâm mộ của vị Tôn sư huynh kia. Mấy người này tu vi cũng không thấp,
Advertisement
“Một đám đần độn, mấy người thì biết cái gì. Mấy người cho là Tôn sư huynh thật sự muốn cưới Thẩm Ngọc Nhu sao? Chẳng qua Tôn sư huynh chỉ coi trọng Huyền Hàn chi thể của cô ta mà thôi. Ha ha, chẳng lẽ các người chưa từng nghe qua thể chất của Tôn sư huynh sao?”
Advertisement
“Hình như có nghe mấy vị sư tỷ nhắc qua, nói Tôn sư huynh là Thần Dương chi thể, trời sinh tinh thần thuần dương. Chẳng lẽ là thật?”
“Đương nhiên là sự thật. Thần Dương chi thể của Tôn sư huynh ngàn năm khó gặp. So với đạo thể gì đó, Thanh Loan chi thể này không biết kém hơn bao nhiêu. Nhưng mà cũng chính bởi vì thể chất của anh ấy quá cường đại, cho nên mới chậm chạp không thể bước vào Nguyên Đan Cảnh. Nhưng nếu có Huyền Hàn chi thể của Thẩm Ngọc Nhu kia trợ giúp, đến lúc đó âm dương kiêm dung, hòa hợp thành một, Tôn sư huynh sẽ có thể lập tức bước vào Nguyên Đan.”
“A. không phải là Thẩm Ngọc Nhu sẽ có được chỗ tốt cực lớn sao? Có Tôn sư huynh trợ giúp, tu vi của cô ta cũng sẽ tăng cao.”
“Đồ ngốc! Nếu như tu vi của Thẩm Ngọc Nhu và Tôn sư huynh không sai biệt lắm, vậy dĩ nhiên là cả hai cùng có lợi. Đáng tiếc tu vi của Thẩm Ngọc Nhu quá yếu, đến lúc đó sợ rằng sẽ bị Tôn sư huynh hút thành người khô, chết đến mức không thể chết thêm, trở thành hồng phấn khô lâu. Mà Tôn sư huynh lại có thể bước vào cảnh giới Tiên Nhân, thọ nguyên năm, tiêu diêu tự tại.”
“Thì ra là như thế. Nhưng mà Thẩm Ngọc Nhu là con gái của phó cung chủ, chẳng lẽ phó cung chủ không biết sao?”
“Con gái thì tính là gì. Tôn sư huynh chắc chắn đã đưa ra lợi ích cực kỳ lớn, bằng không cung chủ bọn họ làm sao có thể đáp ứng.”
“Ha ha. Như thế này là tốt nhất, vậy chúng ta vẫn còn có cơ hội. Coi như không thể gả cho Tôn sư huynh, có thể làm tình nhân của anh ấy thì cũng không tệ. Đến lúc đó Tôn sư huynh trở thành tiên nhân, chẳng phải chúng ta cũng sẽ trở thành thần tiên quyến lữ hay sao.”
Mấy người này nói chuyện không kiêng nể gì, lại không có chú ý tới ở nơi xó xỉnh bên cạnh đã có người nghe hết không sót một chữ.
“Thì ra là như thế. Khó trách sư tôn bọn họ lại muốn giam giữ mình, may mà mình trốn thoát được. Không được, nếu như Thẩm Ngọc Nhu chết thật, với tính cách của Đường Tuấn sợ là sẽ phải cùng Hàn Cung không chết không thôi.” Người kia thấp giọng nói.
Cô ấy lặng lẽ đi đến một nơi trong Hàn Cung, tia sáng chiếu rọi ra khuôn mặt hoàn mỹ của cô ấy. Người này là thánh nữ của Hàn Cung Mộc Thanh Lam.
“Mình vốn đã đáp ứng với Đường Tuấn sẽ bảo vệ em gái Đường Lệ của anh ta, không nghĩ tới anh ta lại làm ra đại sự kinh thiên động địa như thế ở Bắc Giang. Cung chủ bọn họ vì để uy hiếp Đường Tuấn nên đã nhốt Đường Lệ lại. Chuyện này mình đã làm sai, nếu Thẩm Ngọc Nhu cũng bị hại chết, làm sao mình có thể ăn nói với Đường Tuấn được đây?” Mộc Thanh Lam tâm thần run rẩy, suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã phát sinh trong khoảng thời gian gần đây.
Sau khi trở về cô ta đã hết lời khuyên nhủ cao tầng của Hàn Cung, muốn để Hàn Cung và Đường Tuấn có thể giao hảo với nhau. Không nghĩ tới ngược lại bị nhiều trưởng lão trong cung phản đối, thậm chí còn giam lỏng cô ta, cho tới hôm nay cô ta mới tìm được cơ hội chạy ra ngoài. Cô ta đi tới gần một gian phòng ốc, ngoài phòng có mấy người hầu gái Cảnh giới Chân Khí đang canh gác. Mấy người kia tự nhiên không thể ngăn được Mộc Thanh Lam, bị cô ta đánh ngất nhanh như cắt. Cô ta lách vào trong phòng, trong phòng chỉ có một cô gái đang ngồi khóc không ngừng, đó chính là Thẩm Ngọc Nhu.
“Cô tới đây làm gì?” Thẩm Ngọc Nhu lau nước mắt, cảnh giác hỏi. Cô biết người trước mắt là thánh nữ của Hàn Cung.
“Đi theo tôi, nếu không cô sẽ phải chết.” Mộc Thanh Lam kéo Thẩm Ngọc Nhu đi, muốn bỏ trốn.