Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lạc Quách Thiên dựa vào đâu mà đòi xử phạt tôi? Người có tội là Chứa Chan mới phải.” Đường Tuấn nói.
Advertisement
"Hừ. Hạng ngu muội ngoan cố, tôi không muốn phải nói thêm với cậu.” Trên mặt Lâm Thanh Thiên càng lạnh lùng.
"Bày trận."
Advertisement
Lâm Thanh Thiên quát khẽ, cả Hàn Cung phát ra tiếng vang ầm ầm như có động đất. Hơn mười tia sáng từ Hàn Cung bắn ra, sau đó đồng loạt chui vào trong cơ thể Lâm Thanh Thiên. Mỗi một luồng khí tức xuyên qua lại giúp khí tức của Lâm Thanh Thiên mạnh thêm một phần, khi luồng khí tức cuối cùng hòa tan vào cơ thể bà ta thì cũng là lúc khí tức của cá nhân Lâm Thanh Thiên đã đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ dù Tôn Như Ngọc có tái sinh cũng không mạnh đến như vậy.
Một hạt châu hình tròn xám xịt dần dần ngưng tụ ngay trên đỉnh đầu Lâm Thanh Thiên, bà ta kết nối với trận pháp của Hàn Cung, để tu vi của mình trong thời gian ngắn vượt qua Cực Cảnh, đạt tới Nguyên Đan!
"Loại lực lượng này." Bàn tay Lâm Thanh Thiên nắm chặt, cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ trong thân thể đang chảy cuồn cuộn liền mơ màng. Đây là lực lượng bà ta vẫn luôn tha thiết ước mơ, đáng lẽ sau khi bà ta và Tôn Như Ngọc hoàn thành giáo hẹn cũng có thể nắm giữ loại lực lượng này. Tôn Như Ngọc đã cho bà ta một nửa quả Tiên Hàn, nếu được ăn nốt nửa quả nữa, bà ta có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Đan! Nhưng bây giờ Tôn Như Ngọc đã chết, tất cả những toan tính đều thất bại. Nỗi hận trong lòng bà ta đối với Đường Tuấn không thể dùng cách nào hình dung nổi.
"Không. Mình còn có cơ hội, chỉ cần bắt Đường Tuấn mình sẽ có thể đạt được Vô Cực Chi Tâm. Đây mới là báu vật thật sự, vạn năm khó gặp, còn quý giá hơn Vô Cực Chi Tâm mấy chục lần.”
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Thiên liền có kế hoạch.
Lâm Thanh Thiên nghĩ thầm trong lòng như vậy, lập tức ra tay.
"Đóng băng vạn dặm." Lâm Thanh Thiên khẽ quát một tiếng.
Một dòng khí màu lam lạnh lẽo phóng ra từ trong tay Lâm Thanh Thiên, ngay cả không gian mà dòng khí ấy đi qua cũng có loại xu thế bị đóng băng. Mà mục tiêu của luồng khí cực lạnh này đang nhắm tới là Đường Tuấn!
Mọi người đều biến sắc, đặc biệt là Thẩm Minh Hoa và mấy đệ tử Hàn Cung.
Bản thân Lâm Thanh Thiên chính là cường giả Cực Cảnh, bây giờ lại dẫn động Hàn Cung trận pháp gia trì trên người mình khiến thực lực của bà ta lập tức đạt tới cảnh giới Nguyên Đan, hẳn là còn mạnh hơn cả Tôn Như Ngọc lúc trước.
"Tu vi của tổ sư Hàn Cung năm đó còn đạt tới cảnh giới Nguyên Đan đỉnh phong, sau đó đã dùng vô số bảo vật cũng phải bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực để chế tạo trận pháp vĩ đại này. Chính là vì lo lắng có một ngày Hàn Cung sẽ đối mặt với kẻ địch nhưng lại không thể chiến thắng.”
"Lâm phó cung chủ tu vi có hạn, chỉ có thể phát huy được một phần năm sự đáng sợ của trận pháp nhưng cũng đạt tới trình độ Nguyên Đan sơ cấp. Nếu do sư tôn tự tay khởi động, hẳn là có thể phát huy một phần tư đến một phần ba uy lực. Nghe nói nếu như hoàn toàn kích phát trận pháp thì có thể phát huy ngang với một đòn dùng toàn lực của tổ sư đời thứ nhất, đây chính là một đòn tấn công của Nguyên Đan đỉnh phong đấy, thế gian này có ai có thể ngăn cản được.”
"Có trận pháp này rồi, Lâm phó cung chủ có thể đạt được năng lượng ủng hộ liên tục. Lực lượng không ngừng kéo dài hay là đột nhiên bùng phát, đều sẽ có biến hóa về chất. Đường Tuấn có thể ngăn cản được không?”