Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người phụ nữ trưởng thành có thân hình đầy đặn có lồi có lõm, hơn nữa khí chất lộ ra vẻ gợi cảm, chín chắn mà các cô gái trẻ không có được. Khuôn mặt cũng coi là tuyệt sắc, môi đỏ mọng nở ra nụ cười, thực dễ dàng khơi gợi ý muốn chinh phục của đàn ông. Ngược lại, cô gái trẻ tuy xinh đẹp nhưng lại kém hơn rất nhiều.
Người phụ nữ trưởng thành chính là Yêu Vũ Cơ, người cùng thế hệ với Lâm Thi Tình, sau khi tranh giành chức cung chủ thất bại chạy trốn tới nước Băng Tuyết. Mà cô gái trẻ tuổi chính là Đường Lệ.
Advertisement
"May mắn tôi ở nước Băng Tuyết này phát hiện ra tuyết liên ngàn năm, có thể tạm thời ngăn cản hàn khí, nếu không căn bản không vào được nơi này." Yêu Vũ Cơ xé hai mảnh nhỏ từ hoa sen trong tay, một mảnh chính mình nuốt vào, mảnh kia nhét vào miệng Đường Lệ: "Phúc cho nhà cô. Nếu không phải chút nữa cô hữu dụng, tôi còn lâu mới lãng phí tuyết liên."
Advertisement
Bà ta nhìn về phía trước. Phía trước vẫn như cũ bị hàn khí bao phủ, thấy không rõ đường. Yêu Vũ Cơ khẽ nhíu mày, nói: "Dựa theo chỉ dẫn, bảo vật đó nên ở đây."
"Ha ha, đã đến lúc cô báo ân rồi." Yêu Vũ Cơ cười lạnh một tiếng, lấy ra ột con dao, hung cắt đứt động mạch cổ tay của Đường Lệ.
Đột nhiên, máu chảy ra như tên bắn.
Đường Lệ rên một tiếng, sắc mặt cực nhanh tái nhợt đi: "Anh trai sẽ báo thù cho tôi."
Yêu Vũ Cơ châm chọc nói: "Chờ anh trai cô đuổi tới, tôi đã sớm lấy được bảo vật, rời khỏi nơi này. Hơn nữa xét về tu vi anh cô, tôi có thể một đòn đánh chết, Nếu cậu ta đến thì có ích gì. Hừ, Tâm Thi Tình, bà chờ đó."
Bà ta vừa nói, tay dừng động tác, khảm một dấu tay. Một khí tức giống như đến từ hồng hoang viễn cổ đích theo dấu tay dòng lộ ra.
Khi Yêu Vũ Cơ khảm dấu tay, máu mà Đường Lệ chảy ra đích bất ngờ tạo ra sợi chỉ đỏ giữa không trung. Một đầu ở cổ tay Đường Lệ, một đầu thì lao vào hư không. Màn sương lạnh lẽo dâng lên, trong không gian có ảo ảnh chia cắt.
"Lấy máu nhà họ Đường hiến tế, mở ra!" Trong miệng Yêu Vũ Cơ lẩm bẩm nói.
Đùng.
Sấm sét nổ tung trong hư không, khí tức lạnh lẽo trong bán kính mười mét giữa hai người đều tiêu tán, trước mắt nhất thời trở nên rõ ràng.
"Quả nhiên là thượng cổ luyện khí lưu lại tiên trận." Trong mắt Yêu Vũ Cơ toát ra khiếp sợ.
Nếu nhìn từ trên xuống của hai người họ, có thể thấy Yêu Vũ Cơ cùng Đường Lệ đang đứng ở ở trung tâm pháp trận. Pháp trận tuy rằng không lớn, nhưng làm cho người ta cảm giác tráng lệ, trên pháp trận có khắc các loại kí tự với ký hiệu bí ẩn, như thể từ một thời đại rất xa.
Cười.
Trong pháp trận, một không gian đột nhiên nứt ra. Một thứ giống như ngọc trụ theo không gian trung chậm rãi bay đi ra. Trên ngọc trụ điêu khắc long phượng, ngọc trụ trong suốt, có thể nhìn thấy ánh sáng, rồng phượng rất sống động, như có thể cất cánh bay lên bất cứ lúc nào.
Ngọc Trụ giống hệt cái ngọc trụ phục ma của Đường Tuấn!
"Truyền thuyết đúng là có thật! Thần vật ngọc trụ Phục Ma này vậy mà thật sự tồn tại!" Cả người Yêu Vũ Cơ khẽ run vô cùng kích động: