Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Lâm Thi Tình, bà nghĩ tôi không dám tiêu diệt Hàn cung của bà ư?" Đường Tuấn hừ lạnh, tiến lên phía trước một bước.
Khí thế của anh tăng vọt, tư thế hùng dũng không kém gì Lâm Thi Tình.
Advertisement
Hai người khí thế bộc phát, như hai vòng liệt nhật, đứng đối diện nhau.
Advertisement
“Tôi mượn nhờ bốn mươi chín tòa pháp trận mô hình nhỏ mới có thể đạt tới loại trình độ này, cậu ta dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ là vừa mới mở ra bảo vật ở Băng Tuyết Quốc Độ! Nhất định là như thế. Băng Tuyết Quốc Độ là cấm địa của Hàn Cung chúng ta, bảo vật kia nhất định là Đường Tuấn lấy được từ trong Băng Tuyết Quốc Độ, ngay đồ vật của Hàn Cung tôi cũng dám cầm, để tôi chặt đi cánh tay lấy đồ của cậu.” Trong lòng Lâm Thi Tình thầm nói.
“Băng phong vạn dặm.”
Lâm Thi Tình khẽ quát một tiếng, động tác của bà ta chợt như chậm lại, không khí phảng phất đều ngừng di động.
Một chiêu này Lâm Thanh Thiên đã từng sử dụng tới, nhưng lúc này Lâm Thi Tình thi triển đi ra, cường đại hơn Thanh Thiên đâu chỉ hơn gấp mười!
“Băng phong vạn dặm vậy mà có thể kh ủng bố như vậy. Nghe nói tổ sư đời thứ nhất trước kia dùng chiêu này đóng băng ba ngàn dặm sơn hà. Cung chủ e rằng đã có một phần mười tinh túy của tổ sư trước kia.”
“Ở trong Hàn Cung, cung chủ chính là vô địch.”
Rất nhiều trưởng lão cùng các đệ tử của Hàn Cung nhao nhao thảo luận. Lúc này Lâm Thi Tình đã đạt đến cảnh giới Nguyên Đan Cảnh Tiên Nhân, thậm chí cả Nguyên Đan Cảnh cũng không phải là đối thủ của bà ta, sẽ bị trấn áp ngay lập tức.
“Được, tôi không dùng Vô Cực Chi Tâm, để cho cậu bại tâm phục khẩu phục.”
Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, phảng phất như hàn khí có thể đông cứng không gian đối với anh căn bản không có chút ảnh hưởng nào. Hắn lại muốn trực tiếp bắt lấy Lâm Thi Tình.
“Ngàn trượng băng lăng kính.”
Băng lăng kính rậm rạp chằng chịt ngăn trước mặt Đường Tuấn, phảng phất như có ngàn vạn tầng. Đường Tuấn đánh nát một tầng băng lăng kính, lập tức lại có một tầng băng lăng kính sinh ra.
Đường Tuấn nhướng mày.
“Đây là bí thuật phòng ngự cao nhất của Hàn Cung chúng ta, là bí thuật mà vô số các tiền bối hoàn thiện, công pháp thuộc cấp bậc Luyện Khí Sĩ, cậu không có khả năng đánh vỡ.” Lâm Thi Tình đắc ý nói: “Hẳn là cậu chưa thấy qua công pháp Luyện Khí Sĩ bao giờ nhỉ. Tôn Như Ngọc tu tập thương sinh đại pháp chẳng qua là công pháp gà mờ, làm sao so được với công pháp của Hàn Cung tôi chứ.”
“Luyện Khí Sĩ công pháp rất đáng gờm sao?” Đường Tuấn có chút khinh thường địa nói.
“Phân m Dương.”
Trong lòng Đường Tuấn niệm một câu, một ngón tay chỉ ra. Một dải lụa như một tia sáng trong nháy mắt xé rách trường không, băng lăng kính phảng phất vĩnh viễn sẽ không bị đánh nát chỉ kiên trì phút chốc, tiếp đó hoa lạp một tiếng, toàn bộ bể nát.