Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đường Tuấn, chúng tôi đã khuyên răn hết lời nhưng cậu không chịu nghe. Có vẻ như chúng tôi chỉ có thể phế bỏ cậu thôi.” Long Vương thở dài nói.
Trong mắt Trương Tín Triết có vẻ khoái trá. Đường Tuấn nhiều lần làm loạn núi Yên Tử đã khiến chưởng giáo chân nhân là ông ta sinh lòng oán hận, đến giờ này cuối cùng ông ta cũng có cơ hội báo thù.
Advertisement
Kiếm khí của Phương Thì Tích tăng vọt, kiếm trong tay hợp thành một thể với người điều khiển, khí thế mạnh mẽ phóng thẳng lên trời.
Advertisement
Xoạt.
Vách tường của biệt thự Dũng Quyết số Một cách đó không xa dưới khí thế khủng bố này nứt toác hết. Cỏ trên mặt đất bị đè rạp xuống tạo ra dấu vết thật sâu, cây cối tất cả đều khom lưng cúi đầu.
Ba người cơ hồ ra tay cùng một lúc.
Một tiếng động trầm đục vang vọng khắp núi Dũng Quyết, nếu núi Dũng Quyết không được pháp trận phong tỏa, chỉ sợ sẽ dẫn đến vô số lời bàn tán xôn xao.
Bạch Thanh Hỏa và Lý Quang Huy ở dưới chân núi có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân vừa chấn động một cái thật mạnh, giống như sinh ra trận động đất khủng khiếp vậy.
"Lực lượng như vậy thật sự khủng bố." Lý Quang Huy suýt nữa đứng không vững, lo lắng nói: "Đường Tuấn sẽ không sao chứ?”
Bạch Thanh Hỏa lắc đầu nói: "Chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Ba người Long Vương, Phương Thì Tích và Trương Tín Triết có thể nói là đám người mạnh nhất đương thời, ba người liên thủ đủ để đánh ngang cơ với Tiên Nhân, mà Đường Tuấn lại chưa vượt qua lôi kiếp.”
"Nhưng đám người Long Vương đó cũng thật quá đáng, lại ép Đường Tuấn trì hoãn độ kiếp. Đây chẳng phải muốn ép Đường Tuấn đến chết sao. Làm gì có chuyện Đường Tuấn đồng ý.”
Bạch Thanh Hỏa cũng nghe được cuộc trò chuyện của mấy người. Ông ta cảm thấy rất phẫn nộ đối với yêu cầu của ba người kia.
"Các ông quá yếu."
Đúng lúc này, đỉnh núi bỗng nhiên vọng đến một giọng nói ngông cuồng.
Ngay sau đó, ba bóng người bị đẩy bay lên giữa không trung, quần áo vỡ vụn, đầu tóc rối bời, khóe miệng dính đầy máu, trông có chút chật vật.
Ba người này chính là Trương Tín Triết, Long Vương và Phương Thì Tích. Ba người hiện tại đã đơ người rồi. Ba người liên thủ mà cũng không thể đỡ nổi một chiêu của Đường Tuấn, hơn nữa còn bị thương.
“Rốt cuộc thì tên này đã tu luyện như thế nào?” Máu tươi không ngừng chảy xuống từ khóe miệng của Long Vương. Lần đầu tiên ông ta gặp Đường Tuấn, lúc đó thực lực của Đường Tuấn còn không bằng ông ta, mỗi lần gặp sau này, thực lực của Đường Tuấn lần nào cũng tăng lên gấp bội so với lần trước, đến bây giờ chỉ e thực lực của Đường Tuấn đã gấp mười lần ông ta. Mà từ lần đầu tiên hai người họ gặp mặt đến bây giờ còn chưa tới một năm.
"Hừ. Chung quy cậu vẫn phải động chân khí.” Khóe miệng Trương Tín Triết nhếch lên một nụ cười lạnh: "Lôi kiếp của cậu sắp tới rồi, trạng thái hiện tại của cậu không thể vượt qua lôi kiếp được. Cho dù vượt qua được thì chúng tôi cũng có thể nhân cơ hội cậu kết Nguyên Đan cấp sáu bảy mà gi ết chết cậu.”
Trương Tín Triết dứt lời, mây đen trên bầu trời liền phát ra một tiếng ầm ầm.