Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàm răng của Long Vương đánh vào nhau lộp cộp: "Cậu dám giết Phương Thì Tích, chẳng lẽ cậu không sợ sư phụ của ông ta sẽ trả thù sao?" Ông ta tự nhận bản thân mình có tác phong kiêu căng ngang tàng, nhưng so với Đường Tuấn thì không tính là cái gì. Biết rõ sư phụ của đối phương là người tu luyện cảnh giới Nguyên Đan, thậm chí còn có Nguyên Đan cấp cao hơn mình, vậy mà Đường Tuấn còn ra tay giết Phương Thì Tích.
Advertisement
Ánh mắt lạnh như băng của Đường Tuấn nhìn về phía Long Vương: "Đây là lần cuối cùng. Nếu ông còn chống đối tôi lần nữa, Nghịch Lân nên chuẩn bị đổi Long Vương khác đi.”
Không đợi Long Vương trả lời, Đường Tuấn liền khoát tay nói: "Mang thi thể bọn họ đi đi, đừng làm bẩn vùng núi Dũng Quyết."
Advertisement
Long Vương nhìn Đường Tuấn một cái rồi nói: "Cậu tự lo cho mình đi." Nói xong, ông ta liền mang theo thi thể của Phương Tích Và Trương Tín Triết rời đi.
Núi tiên Côn Luân gần đây khá loạn, hai đệ tử của chưởng giáo Lạc Quách Thiên là Hạng Thành và Tôn Như Ngọc lần lượt bị giết, hơn nữa còn chết dưới tay cùng một người. Đây là chuyện chưa từng có từ khi núi Tiên Côn Luân thành lập đến bây giờ, vô số đệ tử Côn Luân phẫn nộ, chỉ mong có thể xuống núi đi giết người nọ, báo thù cho hai vị sư huynh.
Đáng nhẽ lúc này chưởng giáo Lạc Quách Thiên phải tỏ ra phẫn nộ hơn bất cứ ai, nhưng Lạc Quách Thiên ngoại trừ lúc nghe tin tôn Như Ý chết đã đập vỡ một bên điện Tiên Sơn ra thì không có bất kỳ phản ứng gì nữa. Lạc Quách Thiên không làm gì càng khiến cho lửa giận của các đệ tử của núi tiên Côn Luân hừng hực thiêu đốt. Một thứ cảm xúc bất an lan tràn giữa các đệ tử, ngay cả những vị có địa vị trong núi tiên cũng sinh ra bất mãn với Lạc Quách Thiên.
"Đại huynh, Hạng Thành đã chết, Tôn Như Ngọc cũng chết, anh thật sự muốn tiếp tục yên lặng như vậy sao? Hai đệ tử trụ cột tương lai của núi tiên Côn Luân chúng ta lại bị một Hậu Thiên Đạo Thể nho nhỏ đánh chết, đây là nhục nhã trước nay chưa từng có của Côn Luân.” Lạc Tần Uy đứng trong đại điện Côn Luân quát lớn với Lạc Quách Thiên.
Lạc Quách Thiên vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, nói: "Nhị đệ, tôi sẽ báo thù cho bọn họ. Đường Tuấn nhất định sẽ phải trả giá đắt.”
"Khi nào? Nếu anh không đi thì để tôi tự đi. Một kẻ Hậu Thiên Đạo Thể thấp kém như cậu ta có thể lật trời hay sao?” Lạc Tần Uy tức giận nói: "Với tu vi nửa bước Nguyên Đan của tôi, chẳng lẽ còn không bắt được cậu ta?”
"Cậu mạnh hơn cả Lâm Thi Tình ư?" Lạc Quách Thiên thản nhiên nói.
Lạc Tần Uy lập tức á khẩu không nói nên lời. Mặc dù Lâm Thi Tình và ông ta đều là cường giả nửa bước Nguyên Đan, nhưng Lâm Thi Tình với tư cách là người đứng đầu Hàn Cung đúng là có thực lực mạnh hơn ông ta.
"Ngay cả Lâm Thi Tình cũng không phải là đối thủ của cậu ta thì cậu đi có tác dụng gì không?" Lạc Quách Thiên nói.
"Nhưng mà." Lạc Tần Uy vẫn không cam lòng.
"Ha ha. Không nghĩ tới vùng đất lành cũng là bí cảnh cuối cùng trên đời như núi tiên Côn Luân, lại nhát gan như vậy. Chết mất hai đệ tử còn phải nén giận.” Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đại điện.
"Ai? Ai dám tự tiện xông vào núi Côn Lôn!” Lạc Tần Uy quát, khí tức của cường giả nửa bước Nguyên Đan bộc phát toàn bộ, không khí trong cung điện đều bị chấn động b ắn ra từng vòng gợn sóng.
Lạc Quách Thiên khẽ nhíu mày nhìn ra bên ngoài cung điện.
Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, một người đàn ông mặc cổ phục từ bên ngoài cung điện bước vào. Người này máy mắt sáng như sao, trên mặt treo một nụ cười nhẹ nhàng như không hề phát hiện ra khí thế của Lạc Tần Uy.