Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ha ha. Tối nay thiên tài lợi hại của Việt Nam phải chết ở nơi này rồi." Thấy Đường Tuấn lùi, Vương Khải lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Còn về Adam, lại không có ai đi quan tâm anh ta.
Đường Tuấn cúi đầu nhìn cơ thể mình. Xiềng xích thánh quang của Thánh Quang Chi Tử vẫn đang quấn chặt trên người anh, áp chế nguyên khí cùng với sức mạnh của anh.
Advertisement
"Đây là bí thuật của giáo đình chúng tôi, cho dù là dị năng giả đỉnh cấp chín cũng phải bị nhốt trong vòng năm phút. Năm phút, đủ để chúng tôi giết anh mấy trăm lần rồi." Thánh Quang Chi Tử cười nói.
"Đỉnh cấp chín? Đáng tiếc tôi không phải." Đường Tuấn khẽ nói.
Advertisement
Cảnh giới Nguyên Đan, tương đương với cấp mười của phương Tây!
Đáng tiếc câu này của anh không ai nghe thấy cả.
Cả người thống lĩnh ảnh vệ chìm vào trong bóng tối, giây tiếp theo, vô số móng vuốt sắc bén đánh về phía đỉnh đầu Đường Tuấn. Bản thân tu vi của anh đã đạt đến cấp chín, trình độ cùng tốc độ ra tay ác liệt còn mạnh mẽ hơn so với Vương Khải.
Phốc.
Đường Tuấn khẽ cười, cơ thể hơi nhúc nhích, thứ xiềng xích nhìn có vẻ vững chắc không gì phá nổi kia biến thành từng chút ánh sáng tiêu tan trong bóng đêm.
Sắc mặt của Thánh Quang Chi Tử trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, Đường Tuấn đánh vỡ xiềng xích thánh quang đã làm anh ta bị thương rồi.
Tiếp theo, chuyện càng khiến anh ta sợ hãi hơn đã xảy ra.
Chỉ thấy Đường Tuấn ra tay sau mà lại tới trước, bàn tay nắm chặt móng thép của thống lĩnh ảnh vệ, sau đó cổ tay hơi cử động, xoay lại, móng thép bị bẻ gãy, ngay sau đó cả cánh tay của thống lĩnh ảnh vệ cũng kèm theo một tiếng "cạch" mà bị bẻ gãy, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đường Tuấn lật ngược tay lại nắm lấy móng thép, "phốc" một tiếng cắm vào ngực của thống lĩnh ảnh vệ.
Trái tim vỡ nát, thống lĩnh ảnh vệ chết.
Mà lúc này lần ra tay thứ hai của Vương Khải mới đến, anh ta nhìn thấy thống lĩnh ảnh vệ bị Đường Tuấn giết chết trong thoáng chốc, một cỗ khí lạnh từ cột sống trực tiếp xông thẳng lên não. Tiếc rằng tình hình lúc này đã không cho phép anh ta nghĩ nhiều nữa rồi.
"Dị năng sắt thép của thống lĩnh ảnh vệ tuy mạnh nhưng suy cho cùng cũng chỉ là dị năng, hoàn toàn không thể so sánh được với Thị huyết chủy thủ trong tay mình. Đây chính là một trong bảy loại thần khí của giới dị năng, mình không tin anh ta cũng có thể tay không mà tiếp." Một ý nghĩ nhanh như chớp lướt qua trong đầu Vương Khải.
"Thị huyết chủy thủ. Một trong số bảy loại thần khí." Đường Tuấn bỗng cười khẩy một tiếng.
Đối mặt với một kích sử dụng Thị huyết chủy thủ của Vương Khải, Đường Tuấn cũng giống thế một tay nắm phía trên Thị huyết chủy thủ.
Cạch.
Thị huyết chủy thủ không hổ là một trong bảy loại thần khí, mức độ cứng rắn mãi mãi không phải là thứ móng thép của thống lĩnh ảnh vệ có thể so sánh được. Mặt sắc bén của chủy thủ ma sát dữ dội với bàn tay của Đường Tuấn, trong bóng tối lộ ra ánh lửa.
Đường Tuấn không ngừng bẻ gãy Thị huyết chủy thủ, nhưng Thị huyết chủy thủ cũng thế không làm bị thương được Đường Tuấn.