Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tội nhân như anh mà còn dám cãi lại! Chúng tôi là năm vị kỵ sĩ của toà án thứ bảy, đại diện cho sự công bằng chính trực và xét xử, anh nói xem có đủ tư cách hay không?" Người con gái duy nhất trong năm người nghiến răng kẽo kẹt, trong ánh mắt chứa toàn lửa giận. Trong mắt cô ta Đường Tuấn đã trở thành một tội nhân không thể đặc xá.
"Toà án thứ bảy." Đường Tuấn nhíu nhíu mày, anh từng nghe nói đến tổ chức này.
Advertisement
Nghe nói lịch sử của tổ chức này lâu đời như thiên đường, cường giả xuất hiện lớp lớp, chuyên về việc thẩm lí và phán quyết một vài pháp luật liên quan đến tội nhân không có biện pháp chế tài.
"Đi chết đi." Nhìn thấy dáng vẻ ngớ ra của Đường Tuấn, cô gái kia liền ra tay trực tiếp.
Advertisement
Một lưỡi gió bỗng nhiên xuất hiện, cắt vào cổ của Đường Tuấn.
Dị năng Phong Chi! Cô gái này là dị năng giả Phong Chi của đỉnh cấp chín!
"Hừ. Cố tình gây sự. Các người không rõ thị phi như vậy, mà dám thẩm lí và phán quyết người khác!" Sắc mặt Đường Tuấn trầm xuống, tay nắm thành đấm, phá vỡ lưỡi gió kia.
"Cấp bảy." Nhìn thấy lưỡi gió bị phá vỡ, sắc mặt của năm vị kỵ sĩ toà án thứ bảy thay đổi một chút. Sắc mặt của vị kỵ sĩ cấp bảy dẫn đầu kia trở nên nghiêm trọng.
"Toà án thứ bảy của chúng tôi đã nắm giữ sự phán xét ở phương Tây đã gần hai nghìn năm, chưa từng có người nào dám chống đối như thế, hôm nay cho dù cậu có là cường giả cấp bảy, cũng phải ở lại để chúng tôi thẩm lí và phán quyết." Vị cường giả cấp bảy kia nhíu cả mày, đã nổi cơn thịnh nộ.
"Đồ não tàn."
Đường Tuấn cười nhạt. Mấy tên này cho dù là có là gì đó của toà án thứ bảy, nhưng lại không phân rõ phải trái đúng sai mà cứ như vậy kết luận muốn giết người, quả thực khiến cho người khác cười đến rụng răng.
"Dám sỉ nhục toà án thứ bảy, chết chắc rồi." Sắc mặt của người đàn ông dẫn đầu xanh mét, không chịu đựng nổi mà quát lớn.
Toà án thứ bảy nắm giữ công nghĩa, vô cùng thiêng liêng, há có thể tùy tiện để người khác sỉ nhục.
"Kiệt Tùng không hổ danh là kỵ sĩ thứ hai của toà án thứ bảy, sinh ra và trưởng thành trong sự phân định và phán quyết. Cậu ấy đã dốc hết sức lực ra tay, người tu luyện phương Đông hung hăng làm càn này chắc chắn phải chết."
"Trung tâm tinh thần mà Kiệt Tùng hội tụ đã đạt đến trình độ tứ giai cấp hai, chỉ cách cấp một như một bước qua cửa. Loại sức mạnh này làm sao có thể so sánh được với một người tu luyện phương Đông nho nhỏ kia."
"Anh ta phải trả giá."
Toà án thứ bảy sở hữu tất cả mười kỵ sĩ, còn được xưng là mười kỵ sĩ Thiên Khải, trong đó thực lực của kỵ sĩ thứ nhất mạnh mẽ nhất, là đồn trưởng của toà án. Kiệt Tùng là kỵ sĩ thứ hai, sức mạnh cũng không thể nghi ngờ.
Xoẹt.
Kiệt Tùng rút kiếm ra, mũi nhọn hướng thẳng về phía Đường Tuấn. Khí lực của thanh kiếm ngút trời, vô cùng đẹp mắt.
Bốn vị kỵ sĩ còn khác của toà án thứ bảy nhìn thấy khung cảnh này, đều gật gật đầu: "Kiệt Tùng từng học kiếm ở Trung Quốc và cả nước Nhật, kiếm pháp của anh ấy hội tụ ưu điểm của Trung Quốc và nước Nhật, đã trở thành chuyên gia về kiếm pháp. Bây giờ dùng nó để giết chết người tu hành phương Đông này, lại vô cùng hợp lý. Hãy kết liễu anh ta theo cách của cậu đi."