Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nếu không muốn tộc trưởng của mấy người chết thì nên câm miệng đi." Ánh mắt của Đường Tuấn lạnh như băng quét qua.
Những người đó nghe vậy, ngay lập tức ánh mắt nổi lửa giận hừng hực, có người còn thủ sẵn tư thế chuẩn bị ra tay. Quản gia Rosen nhẹ giọng nói với họ vài câu, họ mới chịu từ bỏ, hừ lạnh một tiếng: "Nếu không chữa khỏi cho tộc trưởng, cậu nhất định phải chết."
Advertisement
Đường Tuấn không để ý tới bọn họ, nếu như không phải vì vị tộc trưởng này có tác dụng với anh, anh vốn dĩ sẽ không ra tay giúp đỡ.
Đến gần hơn vài bước, nhìn Billy Nok đang hấp hối trên giường, Đường Tuấn nói: "Với cái sức mạnh tu luyện ít ỏi này của ông mà cũng dám động đến phong ấn của nơi trấn giữ ma?"
Advertisement
Billy Adam nằm trên giường mà hai tròng mắt trợn lên to tròn, giống như đang nhìn thấy quỷ.
Đường Tuấn thở dài trong lòng, dùng bàn tay vỗ vài cái lên trán của Billy Nok. Một dòng khí màu đen chui ra từ giữa, cùng lúc đó thức hải của Đường Tuấn xuất hiện một âm thanh thê lương, như tiếng của quỷ tru tréo.
Phục Ma Ngọc Trụ tiềm ẩn trong thức hải bị chấn động nhẹ, âm thanh nghe như bị khiếp sợ: "A. Là Phục Ma Ngọc Trụ. Trăm tiên đều đã chết, cậu không trấn áp được tôi."
Một dòng khí màu đen như màu của tóc xuất hiện trong thức hải tinh thần của Đường Tuấn, thức hải tinh thần co rút lại kịch liệt như đang gặp phải khắc tinh. Tâm niệm của Đường Tuấn vừa khởi phát, Phục Ma Ngọc Trụ lại chấn động, dòng khí màu đen tiêu biến.
"Quản gia Rosen, người này rốt cuộc là ai? Vừa rồi ông nói cậu ta hiểu biết về phương pháp Vọng Khí, nhưng hiện tại cách thức chữa trị cũng cậu ấy hoàn toàn không giống y học cổ truyền, không phải là kẻ lừa đảo đấy chứ. Y học cổ truyền Việt Nam mà lại trẻ tuổi như vậy, y thuật cũng coi như là tài giỏi, e rằng chỉ có mỗi cậu thanh niên tên Đường Tuấn này thôi. Nhưng cách thức hành y của người đứng trước mặt đây quả thực không tuân theo chuẩn mực." Thomson vẫn chưa rời khỏi đây, khẽ cau mày xem Đường Tuấn, càng xem thì trong lòng lại càng cảm thấy không đáng tin cậy.
Không châm cứu không bắt mạch, chỉ dùng bàn tay kiểm tra trên đầu của người bệnh, như thế làm sao có thể chữa được bệnh? Bác sĩ này không đáng tiền chút nào.
Rosen nhìn về phía Adam, hỏi: "Adam, người này là do anh dẫn đến, anh hẳn là phải biết cậu ta là ai đúng không?"
Adam vừa định mở miệng trả lời, bỗng nhiên ánh mắt trở nên đờ đẫn, nghẹn ngào nói: "Sao có thể?"
Rosen cũng đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía giường.
Chỉ thấy là vị tộc trưởng Billy Nok vốn dĩ như người bệnh nằm trên giường chờ chết đã ngồi dậy, tuy rằng sắc mặt thoạt nhìn vẫn còn rất yếu ớt, nhưng hơi thở đang dần dần phục hồi từng chút một, hiện ra dáng vẻ xuất chúng của một dị năng giả đỉnh cấp cấp chín.
"Tộc trưởng, người khoẻ lại rồi sao?" Rosen không dám tin.
Những người khác trong gia tộc Billy cũng cùng nhau nhìn về phía này, bộ dạng hoàn toàn kích động. Billy Nok hồi phục, ít nhất gia tộc Billy đã được bảo vệ.
Gật gật đầu về phía đám người Rosen, Billy Nok bước xuống giường, sau đó trước ánh mắt vô cùng kinh hoàng của mọi người quỳ gối trước mặt Đường Tuấn, cung kính nói: "Cảm ơn ngài đã chữa trị."
Đường Tuấn gật đầu: "Đứng lên đi."
Billy Nok lúc này mới đứng lên, những vẫn khom khom người, thể hiện sự tôn kính đối với Đường Tuấn.