Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với ánh mắt cảnh giới Thần Hải của anh ta, tất nhiên liếc mắt một cái thì sẽ nhìn ra trên người của bọn người Đường Tuấn không có một chút chân khí dao động. Tu vi thấp kém như vậy ngay cả học trò quét rác của Kiếm Môn cũng không sánh nổi, còn dám tới tham gia đánh giá.
"Thật là không biết tự lượng sức mình, loại người này cũng có mặt tham gia đánh giá."
Advertisement
"Đừng nói là Phùng Hưng sư huynh chỉ dùng một tay, cho dù dùng một ngón tay cũng có thể đè chết anh ta."
"Ông đây là cảnh giới Chân Khí sơ kỳ cũng không được thông qua, hai người này vừa nhìn là biết không luyện được chân khí, nếu như có thể thông qua tôi đập đầu chết trên tảng đá."
Advertisement
Những nam nữ tham gia đánh giá, khác, lộ bất kể là có được thông qua hay không, đều khinh thường mà nhìn bọn người Đường Tuấn, giống như đang xem một câu chuyện cười vậy.
Sắc mặt của Giang Hùng đỏ lên, cũng biết mình nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai rồi.
"Tôi nói như vậy chắc chắn hai người không phục, tôi cũng không ra tay, chỉ đứng đấy thôi, hai người cứ dốc hết toàn bộ sức mạnh mà ra tay với tôi. Điều kiện giống như bọn họ, nếu như có thể khiến tôi lùi bước, bất kể là lùi bao nhiêu, tôi cũng có thể phá lệ cho hai người vào Kiếm Môn." Phùng Hưng hai tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nói, nhìn có vẻ như một cao thủ tuyệt thế đang chỉ dạy cho hậu bối.
"Đậu má, vận may của hai người này tốt quá đi mất."
"Hừ, vận may tốt vậy cũng phải có thực lực. Cho dù Phùng sư huynh để bọn họ dùng hai tay hai chân, cũng không phải dễ dàng như vậy."
"Đây là phúc phần mà hai người tu mấy đời mới có, lát nữa dốc hết toàn bộ sức mạnh ra tay. Phùng Hưng sư huynh đã hứa với hai người, thì sẽ không đổi ý. Chỉ cần có thể vào Kiếm Môn, thì đã mạnh hơn nhiều so với anh làm công tử bột gì đó rồi." Giang Hùng đi đến bên cạnh Đường Tuấn, vẻ mặt nghiêm nghị nói với bọn họ.
"Anh không sợ tôi đánh anh ta bị thương sao?" Đường Tuấn cười nói.
"Đánh tôi bị thương." Phùng Hưng lập tức cười lên: "Cho dù thực lực của anh lớn mạnh hơn gấp mười lần, cũng không làm tôi bị thương được. Anh dốc hết toàn bộ sức mạnh ra tay, không cần kiêng kỵ gì cả. Nếu quả thật có thể làm tôi bị thương, tôi thậm chí có thể thu nhận anh làm học trò."
Đám người nghe vậy, ai nấy đều ghen tị. Phùng Hưng là học trò của môn chủ Kiếm Môn - Trương Kiếm Luân, nếu như có thể được Phùng Hưng thu nhận làm học trò, đây chẳng phải là tương đương với việc trở thành chưởng giáo nhất mạch của Kiếm Môn sao. Địa vị như thế này không phải học trò bình thường có thể so sánh được.
"Được thôi." Đường Tuấn cười cười.
Nói rồi, Đường Tuấn đi lên phía trước, từ từ duỗi một ngón tay ra. Tốc độ rất chậm, giống như giơ cành hoa lên vậy.
"Cái tên này muốn làm gì, chắc không phải muốn dùng một ngón tay đối phó với Phùng Hưng sư huynh đấy chứ." Đám người nhìn thấy động tác của Đường Tuấn, miệng đều mở ra thật to, ánh mắt kinh ngạc.
Phùng Hưng là học trò của môn chủ Kiếm Môn, là người tu hành có tu vi đạt đến cảnh giới Thần Hải trung kỳ. Một tên ngay cả cảnh giới Chân Khí cũng không đạt tới như anh lại muốn dùng một ngón tay để ra tay với anh ta, nghĩ cái gì vậy? Đầu óc bị chập mạch rồi à?
"Đầu của tên này không phải là bị lừa đá rồi đấy chứ." Giang Hùng cũng thấy sửng sốt.