Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời vừa dứt, Trương Kiếm Luân bỗng nhiên đứng lên, khí tức cuồng bá lấp đầy cả cung điện.
Cung điện đều bị khí thế này chấn động đến nỗi lung lay sắp đổ, một thân tu vi của cảnh giới Nguyên Đan của Trương Kiếm Luân bày ra không xót chút gì. Giữa hai hàng lông mày của ông ta để lộ ra ý định giết người lạnh thấu xương, nhìn về phía Phùng Hồng: "Anh ta thật sự đã nói như vậy".
Advertisement
Phịch.
"Vô cùng chính xác, học trò không dám dối gạt." Phùng Hồng quỳ xuống, thấp thỏm lo sợ.
Advertisement
"Trương môn chủ, xem ra có người không xem Kiếm Môn của các ông không ra gì à." Lúc này, người thanh niên đang ngồi kia bỗng nhiên cười nói: "Nếu như Trương môn chủ dự định hợp tác với lão tổ của bọn tôi, vậy mọi người chính là người trên cùng một con thuyền rồi. Nếu có cần, cứ việc mở miệng."
Sắc mặt của Trương Kiếm Luân hơi hoà hoãn lại, khách sáo nói: "Chuyện này không cần phải làm phiền Giao công tử đây. Nếu như ngay cả chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, tôi cũng không làm được môn chủ của Kiếm Môn."
Mặc dù tu vi của người thanh niên không bằng mình, nhưng sự tồn tại của người đứng phía sau lưng thanh niên lại làm cho Trương Kiếm Luân phải kiêng kị, bởi vậy Trương Kiếm Luân nói chuyện cũng khách sáo hơn rất nhiều.
"Ừm." Giao công tử nhẹ gật đầu.
"Phùng Hồng, người đó có nói mình là ai không?" Sắc mặt của Trương Kiếm Luân vô cùng u ám. Từ sau khi ông ta đột phá cảnh giới Nguyên Đan, thì đây là lần đầu tiên có người dám khiêu khích Kiếm Môn như thế.
Phá hủy Kiếm Môn, ngoại trừ năm đó vị Hậu Thiên Đạo Thể kia từng nói câu này ra, thì chưa từng nghe thấy nữa.
Phùng Hồng nói: "Anh ta nói anh ta họ Đường. Hình như là có quen biết với thầy."
Lông mày của Trương Kiếm Luân nhướn lên: "Họ Đường."
Sắc mặt ông ta thay đổi, nói: Chẳng lẽ là anh ta đã trở về rồi?"
"Trương môn chủ quen biết cái tên kiêu căng này sao?" Giao công tử hỏi.
Trương Kiếm Luân hừ lạnh một tiếng, ý định giết người trong mắt giống như thực chất, nói: "Tôi còn hy vọng là anh ta. Một năm trước chính là anh ta khiến tôi phong sơn bất xuất, mối thù này tôi còn chưa trả nữa."
"Người mà Trương môn chủ nói chính là vị Hậu Thiên Đạo Thể Đường Tuấn kia đúng chứ." Trong lòng Giao công tử rung động, hỏi.
Trương Kiếm Luân gật đầu, trong giọng nói mang theo sự căm hận nồng nặc: "Ngoại trừ anh ta ra thì còn ai. Lúc đó thời đại tu hành vẫn chưa bắt đầu, tôi bị vây ở Cực Cảnh không thể nào đột phá được, như vậy mới để anh ta làm những việc xấu xa. Một năm trước, tôi ngưng tụ kim đan tam phẩm, đột phá cảnh giới Nguyên Đan, đi tìm anh ta để trả thù. Ai biết được anh ta lại biết đâu mất rồi."
"Có lẽ là đã trốn đi chứ gì. Hậu Thiên Đạo Thể chỉ là một loại của hậu thiên thể chất, loại người này lại không gốc gác, không hiểu phương pháp tu hành, chỉ có thể vây trong cảnh giới Thần Hải cả một đời. Biết mình không phải là đối thủ của Trương môn chủ, cho nên trốn đi không dám xuất hiện, để khỏi phải mất mặt xấu hổ."
Ánh mắt của Giao công tử lộ ra vẻ trêu tức: "Không có bất kỳ kế thừa gì, sự cách biệt về thực lực giữa anh ta và Trương môn chủ chỉ có thể càng ngày càng lớn. Loại nhân vật nhỏ này, cũng không cần tôi ra tay, hầu nữ phía sau tôi có thể dùng một kiếm g iết chết anh ta."
Trương Kiếm Luân rất tán thành.