Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cảnh giới Nguyên Anh?" Giao Đông Thanh lộ ra vẻ mặt khát khao: "Chỉ cần ông nội có thể đạt được cảnh giới Nguyên Anh, đến lúc đó ông chính là đệ nhất cao thủ của Trái Đất rồi. Hậu Thiên Đạo Thể Tiên Thiên Đạo Thể gì đó, cũng không phải là đối thủ của tôi."
"Thủy Thanh Lam, anh đến Trái Đất bằng cách nào vậy?" Trên đường bay về tỉnh Khánh Hòa, Đường Tuấn đột nhiên hỏi.
Advertisement
Cơ thể của Thủy Thanh Lam run lên, có chút sợ hãi nói: "Mượn một món pháp bảo là Tinh Không Phi Hành, bay gần một ngàn năm mới đến. Trên đường gặp rất nhiều nguy hiểm, may mắn là đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh mới đến được Trái Đất."
"Pháp bảo, Tinh Không Phi Hành." Đường Tuấn nhướng mày, nói: "Món pháp bảo đó bây giờ đang ở đâu?"
Advertisement
Thủy Thanh Lam suy nghĩ một chút, nói: "Ở một nơi nào đó trên biển Đông, nếu như chủ nhân muốn, tôi có thể dẫn anh đi. Trong món pháp bảo đó, còn khắc ấn trải nghiệm tâm đắc của tôi khi đột phá Nguyên Anh, nhưng mà có lẽ chủ nhân không dùng đến."
Đường Tuấn gật gật đầu: "Qua một thời gian nữa rồi hẵng đi vậy."
Nửa giờ sau, Đường Tuấn đã về đến tỉnh Khánh Hòa.
Xe nhẹ đường quen mà đi tới bên ngoài cửa lớn của hiệp hội y học cổ truyền, vừa định đi vào, thì bị hai người canh cửa đưa tay ngăn lại: "Không phải nhân viên của hiệp hội y học cổ truyền, nhất định phải có hẹn trước mới có thể đi vào hiệp hội. Thưa anh, anh có giấy hẹn trước không?"
"Hẹn trước?" Đường Tuấn nhướng mày, lắc đầu.
"Vậy mời anh về đi. Đợi sau khi anh hẹn trước thành công rồi đến." Hai người cười lạnh nói: "Hiệp hội y học cổ truyền không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể đến được."
Đường Tuấn không khỏi có chút cạn lời. Không ngờ rằng hiệp hội do mình sáng lập, bây giờ ngay cả cửa lớn còn không thể nào vào được.
Đúng lúc này, một chiếc xe Porsche dừng ở cửa lớn của hiệp hội, một cậu ấm nhanh nhẹn đi tới.
"Mau rời khỏi đây đi, không nhìn thấy phó hội trưởng của bọn tôi tới rồi sao?" Hai bảo an nói.
"Phó hội trưởng?" Đường Tuấn quay người nhìn thoáng qua, không khỏi cười nói: "Thì ra là cái tên Vương Tấn Lợi này."
Người vừa tới không phải là truyền nhân của trung y thế gia nhà họ Vương - Vương Tấn Lợi sao. Lúc đầu khi mình thành lập hiệp hội y học cổ truyền, Vương Tấn Lợi còn nghe theo mệnh lệnh của ông cụ Vương đi theo bên cạnh mình học tập y thuật, không ngờ bây giờ đã trở thành phó hội trưởng rồi.
"Dám gọi thẳng tên của phó hội trưởng, anh không muốn sống nữa à." Hai bảo vệ trầm giọng nói.
Mà phía bên kia, sau khi Vương Tấn Lợi nhìn thấy Đường Tuấn, rõ ràng đã sửng sốt một chút, sau đó bước chân tăng tốc đi qua.
"Anh xong đời rồi, chắc chắn là phó hội trưởng nghe thấy lời của anh nói, tới dạy dỗ anh đó." Hai bảo vệ cười trên nỗi đau của người khác, nói.
"Cái tên này, cuối cùng anh cũng trở về rồi." Dưới cái nhìn chăm chú của hai tên bảo an, Vương Tấn Lợi nện lên vai của Đường Tuấn một đấm, cười nói: "Hội trưởng như anh chẳng xứng đáng với chức vụ gì cả."
"Phó hội trưởng, vừa nãy anh