Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cô Lý, tôi có tin muốn nói cho cô biết." Thẩm Trung chỉ nhìn thoáng qua Đường Tuấn, lập tức không chú ý nữa. Có lẽ trước kia Đường Tuấn rất xuất chúng, có thể khiến cho anh ta coi trọng, nhưng hiện tại tiến vào thời đại tu hành, mọi người đều có thể tu hành, Đường Tuấn tự nhiên không đặc biệt như trước kia nữa.
"Cô Lý, tôi vừa mới nhận được tin tức, Tào Thanh Vân - cô chiêu nhà họ Tào ở Phú Quốc sẽ cùng Lã đại sư tham dự dạ hội, có tiết lộ ý định muốn hợp tác với nhà họ Thẩm chúng tôi. Cô còn muốn kiên trì lập trường của cô, cự tuyệt hợp tác với nhà họ Thẩm chúng tôi sao?” Thẩm Trung đắc ý nhìn Lý Ngọc Mai.
Advertisement
nhà họ Tào nổi lên như diều gặp gió, đi cùng nhà họ Tào, nhà họ Thẩm cũng sẽ có sự phát triển rất lớn.
"Tôi biết lo lắng của cô." Thẩm Trung cười nói: "Thực lực trước kia của ngài Đường đúng là làm cho người ta bội phục, nhưng hiện tại thực lực của ngài Đường có chút không đủ nhìn. Sau lưng nhà họ Mã có Lã Kiến Trung, sau lưng nhà họ Tào có thuật pháp đại sư, hiệp hội Y học cổ truyền có chỗ dựa gì? Nghe nói buổi sáng ngài Đường còn xảy ra xung đột với Ngài Lã, chuyện này thật sự có chút không sáng suốt nhỉ.”
Advertisement
Thẩm Trung nói đến đây, ánh mắt bỗng nhiên trở nên cung kính, chuẩn bị rời đi: "Lã đại sư cùng cô Tào tới, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nhưng đây là những lời khuyên của tôi, tôi hy vọng cô có thể lắng nghe một chút.” Nói xong, Thẩm Trung không lãng phí thời gian với hai người nữa, đi ra ngoài.
"Cô không sao chứ." Lý Ngọc Mai nắm lấy tay Đường Tuấn: "Đừng nghe hai tên này nói lung tung, anh vĩnh viễn là anh hùng trong lòng chúng tôi.”
"Ừm." Đường Tuấn gật đầu.
Hai người quay lưng về phía đám đông, thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ.
"Cha nuôi, cô Tào." Bên ngoài khách sạn, Lã Chí Cương cung kính hành lễ với hai người xuống xe.
Hai người này lần lượt là Đại sư thuật pháp Phú Quốc Lã Kiến Trung và người nắm quyền nhà họ Tào Tào Thanh Vân.
Lã Kiến Trung mặc một thân y bào màu trắng bạc rộng lớn, không gió tự bay, làm cho ông ta thoạt nhìn tựa như tiên nhân có thể thừa gió mà bay đi bất cứ lúc nào.
Tào Thanh Vân mặc một thân lễ phục màu oải hương, tuy rằng không quá lộng lẫy, nhưng khí chất cũng không phải người bình thường có thể so sánh được. Nàng điều hành nhà họ Tào hơn một năm, bản thân ở vị trí cao, tự nhiên liền sinh ra khí thế.
"Nếu có thể cưới được nữ nhân này, đời này sẽ không sống uổng công." Ở đây không biết bao nhiêu nam nhân trong lòng âm thầm cảm thán.
"Lã đại sư, cô Tào, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi." Thẩm Trung dẫn đường ở phía trước.
“Chí Cường, sao anh lại bị thương? Vừa đi, Lã Kiến Trung chú ý tới khí tức của Lã Chí Cương có chút trì trệ, rõ ràng bị thương, nhịn không được bèn hỏi.
"Cùng một tên nhãi ranh tỷ thí một chút trong cảnh giới cực hạn, thua mấy chiêu." Lã Chí Cương nói.
Lã Kiến Trung khẽ nhíu mày, nói: "Chờ dạ hội kết thúc, con dẫn ta đi gặp người đó một chút.”
Biết Lã Kiến Trung muốn vì mình ra mặt, Lã Chí Cương vội vàng đáp lại "Cha nuôi, lần này mọi người tới là vì gặp vị thuật pháp đại sư kia sao?" Lã Chí Cương lặng lẽ liếc mắt nhìn Tào Thanh Vân một cái, nhỏ giọng hỏi.
Lã Kiến Trung gật đầu: "Tỉnh Khánh Hòa là nơi phát triển của người kia, chúng ta vừa vặn thừa dịp cơ hội này nhìn một chút.” Nhân tiện, xem có thể gặp cậu ta lần nữa không.