Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lã Chí Cương quỳ xuống, lên tiếng nói giọng run run: "Là tôi có mắt không tròng, mong ngài Đường tha thứ cho tôi."
Lã Chí Cương vừa dứt lời, Thẩm Trung nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, anh thầm rống lên: "Chắc chắn không phải. Làm sao mà anh ta là đại sư thuật pháp nhà họ Tào được!"
Advertisement
Anh liếc nhìn Tào Thanh Vân, chỉ thấy Tào Thanh Vân đã đứng trước mặt Đường Tuấn, hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy trên má, ôn tồn nói: "Chỉ cần người không sao là được."
Đường Tuấn thầm thở dài, nhìn Tào Thanh Vân rồi gật đầu.
Advertisement
Tào Thanh Vân lau nước mắt, rồi vẻ mặt cô lại trở nên nghiêm trang lạnh lùng, quay sang nhìn Thẩm Trung, cô nói: "Anh Thẩm, tôi quyết định hủy bỏ hợp tác với nhà họ Thẩm."
Thẩm Trung sững sờ. Việc hợp tác với nhà họ Tào sẽ giúp anh thu về lợi nhuận hàng tỷ đồng, số tiền đó cũng gần bằng lợi nhuận một năm của nhà họ Thẩm rồi. Nói cách khác, một câu nói này của Tào Thanh Vân đã khiến nhà họ Thẩm thiệt hại hàng tỷ đồng mỗi năm.
“Cô Tào, cô thật sự muốn vì anh ta mà hủy bỏ hợp tác với nhà họ Thẩm chúng tôi sao?” Thẩm Trung vẫn không cam lòng.
Tào Thanh Vân nói: "Nếu khi nãy cậu nói giúp cho Đường Tuấn vài câu, thì bây giờ tôi sẽ ký ngay hợp đồng với anh. Nhưng thật đáng tiếc anh đã nhìn lầm người rồi."
Cô nhìn Đường Tuấn, mắt cô ánh lên vẻ cảm động: "Ông nội tôi từng nói, mọi thứ trong nhà họ Tào đều thuộc về cậu ấy, bao gồm cả tôi."
Sắc mặt Thẩm Trung bỗng trắng bệt, chẳng còn tí hi vọng nào.
“Đi thôi.” Đường Tuấn cũng không thèm nhìn Thẩm Trung, anh đi cùng Lí Ngọc Mai ra ngoài. Tào Thanh Vân và hai cha con Lã Kiến Trung cẩn thận theo sau anh ấy.
Sau khi Đường Tuấn đi khỏi đó, không khí trong sảnh bỗng nhiên trở nên kỳ lạ, mọi người xung quanh nhìn Thẩm Trung bằng ánh mắt thương hại.
Anh muốn giẫm lên vị trí của Đường Tuấn, nhưng không ngờ kết cục lại thành ra như vậy.
"Chết tiệt. Anh ta làm sao lại là đại sư thuật pháp nhà họ Tào được." Đôi mắt Thẩm Trung ánh lên sự căm phẫn và không cam lòng.
“Các người đến đây làm gì?” Mới vừa ra khỏi khách sạn, Đường Tuấn hỏi Lã Kiến Trung và Tào Thanh Vân.
Lã Kiến Trung đáp: "Vài ngày nữa, kiếm sĩ của Hàn Quốc Liễu Mộc Thanh sẽ đến Việt Nam để thách đấu với nhiều môn phái võ thuật và các gia tộc quý tộc, tuy bề ngoài nói là trao đổi kiếm đạo. Nhưng mà vì sợ sẽ gây ra bạo loạn, nên tin tức này chỉ được truyền tai trong giới tu tiên. Chắc có lẽ là anh vừa trở về, nên chưa hay."
“Liễu Mộc Thanh sao?” Đường Tuấn lạnh lùng nói: "Một mình anh ta mà dám thách đấu kiếm pháp của toàn bộ người trong võ lâm Trung Quốc?"
Lã Kiến Trung cười khổ sở: "Nói không chừng Liễu Mộc Thanh làm như vậy cũng là vì anh."
"Năm xưa anh từng thách đấu y thuật với với Liễu Thiên Tuyết người Hàn Quốc, và Liễu Thiên Tuyết đã thất bại trong cuộc thách đấu đó. Nhưng sau đó, lúc vẫn còn chưa về nước, thì Liễu Thiên Tuyết đã chết một cách bí ẩn. Liễu Mộc Thanh cũng là một thành viên của gia đình họ Liễu, nói trắng ra thì anh ta là anh trai của Liễu Thiên Tuyết. Anh ta tuy không có nhiều thành tựu về y thuật, nhưng tài năng về kiếm đạo của anh ta thực sự xứng đáng với danh xưng là quái vật. Hơn một năm trước, sức mạnh tu luyện của anh ta cũng chỉ mới đạt giai đoạn giữa của Thần Hải Cảnh. Nhưng sau sự thay đổi lớn của đất trời vào một năm trước, Liễu Mộc Thanh bỗng dưng thăng cấp một mạch mấy cảnh giới liền trong khoảng thời gian nhanh như chớp, cuối cùng anh ngưng tụ ra một viên Bán Nguyên Đan siêu phẩm, mà viên nguyên đan này chỉ kém một chút so với Nguyên Đan siêu phẩm có tên là Kiếm Nguyên Đan trong truyền thuyết.”