Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trong vòng ba ngày nữa, học trò của ông ấy là Ngô Tùng đã đến tỉnh Thiên Hà rồi” Lã Kiến Trung nói.
“Tỉnh Thiên Hà, tôi cũng đã lâu rồi không đi đến đó” Ánh mắt Đường Tuấn có vẻ hơi buồn.
Advertisement
Nhà của Mộ Dung ở Thiên Hà, đã hơn một năm trôi qua kể từ lần cuối tôi gặp lại Mộ Dung Lan.
Thấy vậy, Lý Ngọc Mai trong lòng thở dài một hơi, thầm nói: “Vẫn là không ai có thể thay thế được vị trí của cô ấy.”
Advertisement
Cùng ngày, Đường Tuấn đưa Hàn Bảo Long đến tỉnh Thiên Hà. Còn Tào Thanh Vân và Lã Kiến Trung ở lại Công Đoàn y học cổ truyền cùng với Lý Ngọc Mai thảo luận về vấn đề hợp tác.
“Các bạn có nghe nói rằng, Ngô Tùng một học trò của kiếm sư Hàn Quốc Liễu Mộc Thanh, đã đánh bại gần mười bậc thầy kiếm thuật ở tỉnh Thiên Hà, trong số đó có cả Ô Thất Tinh, kiếm thuật số một của Thiên Hà không”
“Kiếm pháp bậc của Ô Thất Tinh là không có đối thủ ở Thiên Hà, hơn nữa anh ta còn là một học viên cực hạn, ấy thế mà vẫn không phải là đối thủ của Ngô Tùng, chẳng lẽ Thiên Hà không có ai có thể ngăn cản được anh ta sao?.”
“Thiên Hà đương nhiên vẫn có người có căn cơ tu luyện vượt qua Ngô Tùng. Nhưng Ngô Tùng đã nói rằng đó là một cuộc đấu kiếm. Mặc dù những người đó có tu vi cao, kiếm pháp trung bình thì vẫn không thể là đối thủ của Ngô Tùng.”
“Ngô Tùng đã có được năm phần chân truyền của Liễu Mộc Thanh, sau này anh ta có thể đảm nhận vị trí thánh kiếm. Chỉ đáng tiếc khi Việt Nam tôi, Không thể tìm được ai có thể thay thế được anh ấy sao? Ngô Tùng đã mạnh đến như vậy, vậy thì Liễu Mộc Thanh còn mạnh đến nhường nào!”
Khi Đường Tuấn và Hàn Bảo Long đến sân bay của tỉnh Thiên Hà, họ đã nghe được gần như tất cả các tin tức từ Ngô Tùng và Liễu Mộc Thanh: "Nếu anh ta thật sự lợi hại, Liễu Mộc Thanh đã kiêu ngạo lâu như vậy, tại sao không ra tay thử thách anh ta. Bây giờ ngay cả nữ nhân của mình cũng bị Ngô Tùng cướp đi, anh ta còn mặt mũi nào nữa?”
Lúc này, một vài lời đến được tai của Đường Tuấn.
Gương mặt choáng váng.
Một thần sắc tức giận tràn ra từ Đường Tuấn, vẻ mặt của Hàn Bảo Long có chút kinh ngạc thay đổi.
“Đến nhà Mộ Dung.” Đường Tuấn trịnh trọng nói.
Bên ngoài nhà của Mộ Dung, vô số xe hơi sang trọng đang đậu, trong đó có rất nhiều xe của các thương hiệu ngoại thành. Mấy ngày nay, Ngô Tùng thách đấu kiếm pháp của cả tỉnh Thiên Hà, không phân thắng bại, không biết có bao nhiêu doanh nhân, công tử nhà giàu ngưỡng mộ kiếm sĩ trẻ tuổi này.
Trong phòng khách nhà của Mộ Dung, một người đàn ông với đôi mày kiếm đang ngồi trên ghế sô pha với một nụ cười toe toét, tay vuốt thanh trường kiếm, có thể thấy ánh sáng của trường kiếm nhưng lại mang theo sát khí uy áp.
“Cậu chủ Ngô, đây là quà của phòng thương mại Thiên Hà chúng tôi” Trước ghế sô pha, một người đàn ông trung niên bụng bự cúi xuống, cung kính đưa một cái thẻ ngân hàng.
Người thanh niên đối diện không nhúc nhích, mà người đàn ông trung niên cũng càng không dám nhúc nhích. Bởi vì người thanh niên này là Ngô Tùng, một để tử của kiếm sư Hàn Quốc Liễu Mộc Thanh, người đã thách đấu kiếm thuật cả tỉnh Thiên Hà, với một người, một kiếm trong nửa tháng qua. Anh ta đã thực hiện tổng cộng mười ba lần lần thách đấu, kết quả là tám người chết và năm người bị thương!