"Ừa? Vậy tôi phải làm như thế nào mới được coi là cho anh chút mặt mũi đây?? Đường Tuấn hứng thú hỏi.
Trong mắt Hồng Minh hiện lên sự tự mãn, anh ta hất cằm, nói: "Cái này đơn giản thôi. Chỉ cần chú em quỳ xuống xin lỗi, rồi để cho đám anh em của tôi thư giãn gân cốt, thì việc ngày hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa. Anh thấy yêu cầu này thế nào? Có phải là rất đơn giản đúng không?"
Advertisement
Đường Tuấn gật đầu, nói: "Đúng là rất đơn giản."
Hồng Minh cười nói: "Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần anh làm được, cuộc tranh chấp giữa anh và cậu Từ, tôi sẽ không nhúng tay vào, Hồng Minh tôi nói được làm được, đảm bảo giữ lời."
"Tốt. Rất tốt." Đường Tuấn nói.
Lúc này, Từ Minh Đức mới vội nói: “Anh Đào, lúc nãy chúng ta bàn bạc không phải như thế.” Vì lần này có Hồng Minh tham gia, ông ta không mang theo người tới. Nếu Hồng Minh không giúp ông ta, thì người nhỏ yếu như ông ta không phải là đối thủ của Đường Tuấn. Hơn nữa, ông ta vừa biết được từ chỗ Hồng Minh là bản lĩnh của Đường Tuấn rất khá.
"Câm miệng! Khi nào đến lượt anh nói chuyện vậy hả." Hồng Minh lườm Từ Minh Đức, quát lớn. Anh sao có thể bỏ qua cho Đường Tuấn dễ dàng như thế, trước tiên, là muốn sỉ nhục Đường Tuấn một chút, sau đó mới dạy dỗ anh. Làm như vậy mới có thể thỏa được cơn tức này. Tiếc là, tên đồng đội heo Từ Minh Đức không hiểu được.
Từ Minh Đức không nói nữa, chẳng còn cách nào khác, tuy ông ta là ông chủ của phòng thuốc Nam, có chút thế lực nhỏ, nhưng sao có thể sánh được với một đại ca côn đồ như Hồng Minh chứ.
"Được rồi, giờ anh thể hiện đi." Hồng Minh nói.
Đường Tuấn lắc đầu, tự hỏi: "Tôi nên thể hiện như thế nào?"
Hồng Minh giật mình, quát: "Quỳ xuống xin lỗi tôi! Vừa nãy tôi nói rõ rồi đó!"
Đường Tuấn nói: "Ý của tôi là, bây giờ anh quỳ xuống xin lỗi thì tôi có thể tha thứ chuyện hôm nay anh đã xúc phạm tôi. Nếu không thì anh và đám đàn em Smart của anh đừng hòng rời đi!"
(杀马特 Smart: Trào lưu giới trẻ Trung Quốc từ năm , bị ảnh hưởng bởi phong cách rock n roll của Mỹ và Nhật.)
"Mẹ nó! Mày nói ai là Smart, tin ông đây giết chết mày không!" Thanh niên tóc xanh tức giận nói. Anh ta đây rõ ràng là rất thời trang, sao có thể đánh đồng với mấy tên Smart, nói vậy khác nào đang sỉ nhục phong cách của anh?
"Câm miệng!" Hồng Minh mắng thanh niên tóc xanh, nghiêm túc nhìn Đường Tuấn, nói: "Cậu đang đùa với tôi đấy à?"
Đường Tuấn suy nghĩ một lúc, khó xử nói: "Nếu như anh muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không phủ nhận."
"Khốn kiếp. Thằng nhóc này, ông đây cho anh mặt mũi, anh còn muốn lên trời! Các anh em, đánh nó cho anh, có gì anh chịu trách nhiệm!" Hồng Minh đanh mặt lại, lạnh lùng nói.
Mấy thanh niên tóc xanh đứng phía trước đều nóng lòng muốn thử, nghe được lệnh, lập tức xông tới Đường Tuấn với vẻ mặt dữ tợn, nói: "Này! Cứ để ông đây cùng chơi với mày, xem mày còn cứng miệng được nữa không!"
Còn chưa nói xong, anh ta bất ngờ vung tay trái lên, đấm vào má của Đường Tuấn. Tấn công bất ngờ, cực kỳ nham hiểm.
"Quá chậm!" Đường Tuấn khẽ nói. Sau đó anh đá thẳng vào bụng của thanh niên tóc xanh.
Thanh niên tóc xanh cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ chân Đường Tuấn, cả người như ngọn cỏ bay trên không trung, phi xa tận bảy, tám mét, mãi đến khi và vào tường mới dừng lại.