Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Kiếm Thánh đại nhân, lần này đa tạ ngài chỉ điểm, tôi đã lĩnh ngộ rất nhiều, trong thời gian nhất định có thể lên một cấp độ cao hơn." Người con gái có chút hưng phấn nói, trong ánh mắt nhìn nam nhân mang theo vẻ sùng kính.
Nàng tuy rằng cũng đột phá cảnh giới Nguyên Đan, thậm chí ngưng luyện ra tam phẩm kim đan, được ca tụng là thiên tài. Nhưng ở trước mặt nam nhân này, những điều này đều không đáng nhắc tới, bởi vì nam nhân này là Kiếm Thánh Liễu Mộc Thanh, có khả năng trở thành đệ nhất kiếm pháp đại sư châu Á, thần tượng của vô số người tu hành Hàn Quốc, càng là trụ cột của võ đạo giới Hàn Quốc.
Advertisement
Liễu Mộc uống một ngụm trà, nói: "Thiên khiếu của cô không tệ, bằng không cũng không có khả năng từ trong chỉ điểm của tôi lĩnh ngộ được điều gì.”
Advertisement
Đặt tách trà xuống bàn, Liễu Mộc Thanh nghiêm giọng nói: "Giới võ đạo Hàn Quốc ta vẫn còn ở thế yếu. Trong mười đại kỳ thủ hàng đầu châu Á, mặc dù tôi xếp thứ sáu, ở phía trước ba người Việt Nam. Nhưng trong tốp mười người này Việt Nam lại có ba người, mà Hàn Quốc chúng ta chỉ có một người, và không có người kế thừa. Khương Oanh Vũ, cô đã từng nghĩ tới những điều này chưa.”
Khương Oanh Vũ.
Nếu có người trong giới võ đạo Hàn Quốc nghe được cái tên này, nhất định biết tới người này,
Sau khi thời đại khắp nơi tu hành đến, vị tu hành thứ hai của Hàn Quốc đột phá đến cảnh giới Nguyên Đan. Ngoại trừ Liễu Mộc Thanh ra, vị trí thực lực cao nhất Hàn Quốc thuộc của nàng.
Vẻ mặt của Khương Oanh Vũ nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tự nhiên đã nghĩ tới điều đó. Chờ tôi sau khi củng cố tu vi, sẽ đi tới Việt Nam, khiêu chiến Hoa Tiểu Nam trong mười đại kỳ thủ, kéo cô ta từ vị trí đó xuống. Mặc dù kinh tế của Việt Nam khá phát triển, nhưng mà luận võ đạo, Hàn Quốc tôi cũng không thua kém.”
Liễu Mộc Thanh gật đầu, khen ngợi: "Cô có ý nghĩ này rất tốt. Trong mười người, thực lực của Hoa Tiểu Nam là yếu nhất, lần này nếu cô có thể đem những thứ tôi dạy để mà lĩnh ngộ toàn bộ, đánh bại cô ta cũng không khó.”
“Tôi lần này đi tới Việt Nam, nhất định có thể càn quét kiếm đạo giới của Việt Nam, làm cho võ đạo giới Việt Nam không gượng dậy nổi. Cho đến lúc đó thừa thắng xông lên, triệt để giẫm đạp đám người tu hành Việt Nam dưới chân.”
Tâm mi Liễu Mộc Thanh đột nhiên lóe lên khí tức sắc bén, trong lời nói mang theo sự tự tin vô cùng
"Ừm." Khương Oanh Vũ nặng nề gật đầu.
"Nghe nói học trò Kiếm Thánh đại sư là đã Ngô Tùng đến Việt Nam để khiêu chiến cao thủ trẻ tuổi, không biết tình hình thách đấu như thế nào?" Khương Oanh Vũ bỗng nhiên hỏi.
Liễu Mộc Thanh trên hiếm khi lại lộ ra thần sắc ngạo nghễ, nói: "Hai ngày trước anh ta vừa truyền đến tin tức, nói đánh bại mười ba vị kiếm pháp đại sư tỉnh Thiên Hà, còn nói không cần dùng đến một nửa sức lực. Hiện tại anh ta đang ở nhà của Mộ Dung, muốn đem người con gái hậu thiên đạo thể kia thu làm thị nữ nâng kiếm cho anh ta, mang về Hàn Quốc.
"Cái này." Khương Oanh Vũ nhíu nhíu mày, nói: "Bộ dáng như vậy có lẽ có chút không thích hợp.”
"Hừ." Liễu Mộc hừ lạnh một tiếng, trong phòng nhất thời hiện ra kiếm quang lạnh lẽo.
"Có gì không thích hợp. Ngô Tùng có đủ khả năng làm như vậy, anh ta là học trò mà tôi coi trọng nhất, lại lĩnh ngộ ra Kiếm cảnh giới Tâm Ý. Đừng nói cướp một người con gái hậu thiên đạo thể, cho dù đem về người con gái hoàng tộc, cũng không có gì không thích hợp.”