Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta nhìn thấy Hàn Bảo Long chỉ là bị một nhát kiếm của mình thổi bay, vẫn chưa chết, Liễu Mộc Thanh lạnh lùng khịt mũi, anh ta đến gần, rồi lại chém tiếp thêm nhát nữa. Thể diện của anh ta hôm nay bị Hàn Bảo Long làm tiêu tan, nên anh ta sẽ không bao giờ để cậu ấy sống sót rời khỏi Châu Thới.
“Ban đầu nói rõ ràng là giao đấu cùng cảnh giới, nhưng bây giờ đánh không lại cậu ta thì lại chơi chiêu, dùng cảnh giới của mình để đàn áp cậu ta.” Đường Tuấn đứng ra bảo vệ trước mặt Hàn Bảo Long, đối mặt với nhát kiếm của Liễu Mộc Thanh, ánh mắt anh ra vẻ hơi khinh thường.
Advertisement
Cuộc giao đấu vừa rồi, nếu không phải Liễu Mộc Thanh chơi chiêu vào phút cuối, thì anh ta đã bị Hàn Bảo Long đánh bại từ lâu rồi.
Advertisement
"Sao? Đúng là tôi dùng cảnh giới cao hơn để đánh với cậu ta đấy, giờ anh làm gì được tôi? Anh chỉ là một tên mới bập bẹ cảnh giới Nguyên Đan xám cấp , mà dám ngăn cản tôi ư! Dám chơi tôi ư, hôm nay cả sư phụ lẫn học trò các người đều phải chết tại đây." Liễu Một Thanh nói với vẻ mặt phẫn nộ sát khí đằng đằng.
Trong lúc anh ta nói, thì kiếm quang của Liễu Mộc Thanh đã lao thẳng về phía Đường Tuấn.
"Dùng cảnh giới cao hơn để ức hiếp người khác sao. Haha, được, nếu anh thích thì tôi chiều thôi." Đường Tuấn chế giễu.
Anh dậm chân một phát, cả núi Châu Thới dường như rung chuyển. Một luồng năng lượng tỏa ra từ thân người của Đường Tuấn bao trùm lấy Liễu Mộc Thanh.
“Khí tức mạnh mẽ như vậy, thế thì tu vi của người này ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Hậu Nguyên Đan, chứ không phải là người vừa mới bập bẹ tu luyện cảnh giới Nguyên Đan.” Sắc mặt Liễu Mộc Thanh hơi khó coi.
Tích tắc.
Trong vòng một giây khi Liễu Mộc Thanh còn mải mê sững sờ sợ sệt, thì Đường Tuấn đã búng ngón tay của mình lên thanh kiếm của Liễu Mộc Thanh. Một tiếng crắc lanh lảnh vang lên, thanh kiếm trong tay Liễu Mộc Thanh bị gãy thành hai mảnh.
Âm thanh gãy đôi của thanh kiếm làm cho Liễu Mộc Thanh định thần lại, anh càng cảm thấy sợ hãi hơn nữa. Thanh trường kiếm trong tay anh ta được lấy từ di tích ở biển Đông, đạt tới cấp độ kiếm linh, thanh kiếm này còn sắc bén và cứng hơn cả bảy bảo vật lớn ở Châu Âu, có thể nói là một trong những vũ khí thuộc hạng uy lực nhất trên trái đất. Nhưng bây giờ chỉ cần Đường Tuấn búng tay là đã gãy đôi, khiến Liễu Mộc Thanh vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
“Lui xuống.” Đúng lúc này, đại sư người Ấn Humbrahma lên tiếng thị uy, ông nhẹ nhàng xoay người, cả người ông hướng về Đường Tuấn như một đỉnh núi Thái Sơn..
Hoàn Phong Sát, một trong những môn phái võ thuật mạnh nhất của Ấn Độ, sử dụng xương của toàn bộ cơ thể làm vũ khí, rồi sử dụng sức mạnh của việc xoay vòng tốc độ rất nhanh để tấn công ngược lại đối thủ. Ông xoay với tốc độ rất nhanh, chỉ cần chạm nhẹ là có thể xuyên thủng cả xe tăng.
Đường Tuấn thậm chí không thèm nhìn, anh chỉ vỗ tay một cái, đại sư Ấn Độ Humbrahma phải xoay ngược chiều lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc ông tới.
Hoàn Phong Sát bỗng dừng lại, bèn hiện ra nguyên hình của Humbrahma. Lúc này, trên mặt Humbrahma có một dấu bạt tai đỏ rần to bằng lòng bàn tay, lúc nãy lòng bàn tay Đường Tuấn đã tát vào mặt ông. Vẻ mặt của đại sư Ấn Độ thật im lặng, như thể một mặt hồ lắng đọng.
Nhưng ngay lúc này, Liễu Mộc Thanh cuối cùng cũng ổn định tinh thần lại. Anh nhìn Humbrahma, cả hai vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Cảnh tượng này chỉ xảy ra trong nháy mắt, vô số người ngẩn ra nhìn, không ai có thể tin được vào mắt mình. Họ cứ nghĩ là người giao thức ăn là Hậu Thiên Đạo Thể, bỗng dưng có thể làm gãy đôi thanh kiếm bằng một ngón tay, lại còn tát đại sư Humbrahma một bạt tay.