Những Đạo Thể khác có thực lực này sẽ không bao giờ che giấu thực lực. Nên có lẽ do thực lực của ông ta quá thấp, chưa thấy hết thực lực của người khác, thế mà ra mặt trông như mình có tu vi mạnh lắm, lại còn giả vờ xả thân xông ra cứu người.
Thấy cảnh này, Long Vương càng thêm tức đến nỗi muốn nôn ra máu.
Advertisement
Anh ta thực sự là cảnh giới Nguyên Đan xám cấp ba thôi sao. Nhưng ai cũng thấy rành rành, làm sao tôi biết anh ấy đạt cảnh giới mạnh như vậy.
"Anh là ai? Hậu Thiên Đạo Thể không thể mạnh như thế."
Advertisement
Liễu Mộc Thanh nhìn Đường Tuấn lần nữa với vẻ mặt trịnh trọng.
“Đó là do anh quá ngu dốt.” Đường Tuấn hất ngón tay, mỉa mai nói: “Với thực lực đấy của anh, mà anh còn dám nói một mình anh có thể lật tung cả giới võ lâm Việt Nam. Bộ anh không thấy mình kiêu căng quá à?
Sắc mặt Liễu Mộc Thanh càng khó coi hơn, nếu anh ta biết Việt Nam có cao thủ cấp cao như Đường Tuấn, thì cho dù có cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám nói ra những lời như thế.
"Theo lời Long Vương, thì người này đã ngưng tụ ra Nguyên Đan cấp ba vào nửa năm trước. Tính ra thì cũng không có gì là lạ, chắc chỉ là vô tình bắt gặp được một thứ kỳ trân dị bảo nào đó, thì tu vi của anh ta mới tiến bộ nhảy vọt như thế, mới có thể đạt tới cấp bậc Hậu Nguyên Đan hoặc thậm chí là cấp bậc Viên mãn. Tuy tôi chỉ mới đạt Nguyên Đan bán siêu cấp, nhưng cảnh giới cũng chỉ ở giai đoạn Nguyên Đan trung kỳ, thực lực của tôi nếu so ra thì cũng không phải là đối thủ của anh ta."
Anh liếc mắt nhìn Humbrahma, thầm có một cảm giác nào đó, rồi nói: "Sư phụ Humbrahma là một thượng sư cao thủ Ấn Độ, tu vi đã đạt tới cảnh giới Hậu Nguyên Đan, hơn nữa còn ngưng kết được một viên Kim Đan cấp một, thân phận vô cùng cao quý. Đến cả bộ trường Ấn Độ khi thấy ngài cũng phải vái lạy như học trò. Sao anh dám đối xử với anh ta như vậy. Ai cho anh cái gan to thế?"
Đúng là không biết ăn nói, ngay lúc Liễu Mộc Thanh thốt ra câu đó, khuôn mặt Humbrahma bỗng dưng sát khí đằng đằng. Anh ta vốn là võ sư cao thủ số một ở Ấn Độ. Lại còn đại diện cho bộ mặt của giới võ thuật Ấn Độ.
Vốn dĩ, sau khi nhìn thấy sức mạnh của Đường Tuấn, Humbrahma không hề có ý định đối đầu với anh ta đến cùng. Nhưng bây giờ Liễu Mộc Thanh thốt ra câu nói đó, đồng nghĩa với việc đẩy anh ta vào ngõ cụt, anh ta phải quyết sống mái với Đường Tuấn.
"Tên Liễu Mộc Thanh Lai này còn dám chơi tôi, chết tiệt! Nhưng thực lực của những tên Việt Nam này quá đáng sợ. E là anh ta còn có thể xếp thứ ba, thậm chí là thứ hai trong số mười người mạnh nhất châu Á. Có anh ta ở đây, giới võ thuật Ấn Độ của mình sẽ khó khăn, rồi đây."
Humbrahma thầm nghĩ.
"Ồ. Thế anh nghĩ tôi nên làm gì?" Đường Tuấn cười, như thể anh không nhận ra đây là kế ly gián của Liễu Mộc Thanh.
Liễu Mộc Thanh chắp tay sau lưng lạnh lùng nói: "Rất đơn giản. Chỉ cần anh quỳ xuống xin lỗi sư phụ Humbrahma và chấp nhận bồi thường cho Ấn Độ, thì tôi, Liễu Mộc Thanh, đảm bảo với danh dự của kiếm thánh rằng. Anh sẽ an toàn ra về."
Humbrahma nói: "Đúng vậy, các điều khoản bồi thường của tôi rất đơn giản. tỷ đô la Mỹ, và cả công pháp mà anh đang tu luyện. Tất nhiên, nếu anh không đồng ý,thì Ấn Độ có thể xem xét lại chính sách ngoại giao của mình với Việt Nam."
"Chết tiệt. Thật không biết xấu hổ."
"Hai người này rõ ràng đánh không lại Đạo Thể, mà còn dám đe dọa uy hiếp."
"Nhưng Humbrahma nói đúng. Anh ta có ảnh hưởng lớn đến chính sách của Ấn Độ. Loại công pháp này có phần nguy hiểm. Tuy rằng Việt Nam cũng có phần hơn Ấn Độ, nhưng thực lực của Ấn Độ cũng không thể coi thường."
Từ Hướng và những người khác lắc đầu, nói: "Làm sao một người có thể hùng mạnh hơn một nước? Trừ khi Đại thánh Giao thức có sức mạnh như Đạo Thể, một người gánh cả một quốc gia."