Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Từ Hướng có chút xấu hổ, nói: "Thật không nghĩ tới anh ta lại lợi hại như vậy. Nhưng anh ta thật sự quá bốc đồng, giết cùng lúc Liễu Mộc Thanh cùng HumBrahma, chuyện lần này chỉ sợ không thể giải quyết chỉ bằng thời gian.”
Advertisement
Những người khác nhao nhao gật đầu, nói: "Giới võ đạo của nước Ấn Độ và Hàn Quốc sắp nổi cuồng phong rồi, anh ta tuy rằng mạnh, nhưng còn chưa tới cấp độ một người địch một quốc đúng không.”
Advertisement
Từ Hướng cũng gật gật đầu, nói: "Trừ khi anh ta đạt tới trình độ Giao Thức Đại Thánh, làm cho hai nước sợ hãi. Như thực lực Giao Thức Đại Thánh mọi người cũng biết, tuy rằng là nhất đẳng yêu đan, nhưng không chút nào yếu hơn siêu phẩm Nguyên Đan. Hơn nữa nghe nói tu vi của ông ta đã đạt tới trình độ Nguyên Đan Cảnh viên mãn. Lực một mình ông ta có thể địch lại chín người khác trong thập đại kỳ thù nếu có liên thủ! Đánh bại Liễu Mộc Thanh cùng HumBrahma đơn giản, nhưng bản lĩnh có được một người địch một quốc thật sự là khó! Khó khăn! Khó khăn!”
Trên đỉnh núi, vẻ mặt của Long Vương cười khổ, nói: "Là tôi nhìn lầm rồi, anh vẫn là mạnh nhất Việt Nam.”
Đường Tuấn phất ống tay áo, một đạo nguyên khí liền rót vào trong cơ thể Long Vương, trong nháy mắt liền chữa trị trái tim bị Liễu Mộc Thanh đả thương của ông ta. Cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể vận chuyển không có gì đáng ngại, Long Vương lộ vẻ kinh ngạc, nói: "Cám ơn.”
Ông ta do dự một chút, nói: "Lần này anh giết HumBrahma cùng Liễu Mộc Thanh, chẳng khác nào chặt đứt võ đạo trăm năm tới của hai nước, Hàn Quốc cùng nước Ấn Độ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Tuy nhiên anh không cần lo lắng, tôi sẽ đưa chuyện này lên cấp trên giải thích nguyên nhân, đem chuyện này đè xuống cho anh."
Ông nhìn Đường Tuấn, trong giọng nói tràn trề hy vọng: "Hiện tại thực lực của anh có thể nói là đệ nhất Việt Nam, trên bảng xếp hạng đại kỳ thủ châu Á thậm chí có thể xếp hạng thứ hai và thứ ba, là hy vọng trăm năm tới của võ đạo Việt Nam ta. Trước khi anh có thể đạt tới cấp bậc một người địch một quốc như Giao Thức Đại Thánh, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
"Tôi."
Đường Tuấn vừa định nói chuyện, Long Vương lập tức cắt ngang anh ta, nói: "Về phần chuyện nguyên đan màu xám của anh, không cần lo lắng. Nghe nói thời đại luyện khí sĩ, thậm chí trước kia còn tồn tại pháp môn trọng luyện nguyên đan. Qua vài ngày ta sẽ đi Biển Đông thăm dò một di tích, bên trong rất có thể sẽ tồn tại loại công pháp này, đến lúc đó tôi sẽ vì anh mà tìm. Coi như lần này bồi thường cho anh, coi như là góp một chút cống hiến cho Việt Nam ta."
Nghe vậy, Đường Tuấn nhất thời nói không nên lời. Có lẽ thái độ của Long Vương đối với hắn lúc trước không tốt lắm, nhưng lão nhân này quả thật vẫn là vì Việt Nam.
"Cám ơn." Đường Tuấn không giải thích nhiều, ngược lại nói: "Nhưng lần này di tích Biển Đông mở ra, tôi cũng sẽ đi.”
Thủy Thanh Lam ở trong di tích có một ngàn khối nguyên thạch, anh ta nhất định phải lấy được, mượn cơ hội này đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh.
Long Vương trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Cũng đúng. Đối với thực lực của anh bây giờ, chỉ cần không đụng phải Giao Thức Đại Thánh, dường như không có địch thủ, xác suất đạt được cơ hội cũng tương đối lớn."