Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên bảng xếp hạng Chí Cường giả, tuy rằng anh ta cùng Giao Thức đại thánh một người thứ hai một người thứ nhất, chỉ cách một hạng nhưng thực lực của hai người chênh lệch cũng không quá mười lần (?).
Ba.
Trong đầu Sato Hida vừa mới nảy ra một ý niệm như vậy, đuôi Giao Thức lại vỗ tới một cái. Cả người Sato Hida bị bắn xuống biển, máu tươi nhuộm đỏ một mảng nhỏ trên biển.
Advertisement
Lúc này Giao Thức đại thánh mới dừng tay.
Đường Tuấn đỡ Hoa Tiểu Nam lên, truyền chân khí ôn nhuận vào. Mãi đến khi sắc mặt Hoa Tiểu Nam tốt hơn rất nhiều, Đường Tuấn mới thu tay lại.
Advertisement
"Đường đại ca." Hoa Tiểu Nam nhìn Đường Tuấn, giọng nói nghẹn ngào.
An ủi Hoa Tiểu Nam vài câu, Đường Tuấn đứng lên, ánh mắt nhìn về phía xa lộ ra sát ý nghiêm túc (?).
"Chủ nhân, đã giết hai người bọn họ rồi." Giao Thức đại thánh cung kính nói.
"Người nhẫn thuật kia còn chưa chết, vừa rồi cậu ta mượn sức mạnh của ông thi triển độn thuật chạy trốn." Đường Tuấn nói.
Nhẫn thuật của Sato Hida có thể lừa gạt Giao Thức đại thánh, nhưng không thể gạt được anh.
"Vậy, vậy thì làm sao bây giờ? Sato Hida là bậc thầy nhẫn thuật của Nhật Bản, địa vị được tôn trọng. Hơn nữa Nhật Bản không giống với Ấn Độ, thực lực kinh tế của Nhật Bản so với Ấn Độ lớn mạnh hơn mấy lần. Một khi Sato Hida bay về Nhật Bản, căn bản là không có biện pháp xuống tay với cậu ta.” Giao Thức đại thánh rít lên.
Tuy rằng Giao Thức được xưng là có thực lực một người địch một quốc, nhưng loại quốc gia đấy cũng không phải là một cường quốc như Nhật Bản chứ.
Chỉ với một người làm sao có thể địch lại lực lượng một nước đây?
"Ông canh giữ bọn họ, tôi đi giết người." Đường Tuấn dặn dò vài câu.
Giao Thức đại thánh vội vàng đáp ứng.
Thân hình Đường Tuấn khẽ động, hóa thành một đạo lưu quang bay về hướng Nhật Bản.
"Nếu chủ nhân đã nhận ông nội cậu làm thú sủng vậy về sau chính là người một nhà rồi, không làm khó cậu nữa." Lúc này Ngân Thiên mới thôi tiếp tục đè Giao Đông Thanh.
"Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu." Vẻ mặt Giao Đông Thanh bi phẫn, cơ hồ muốn khóc ra.
Giao Thức đại thánh hừ lạnh một tiếng, vừa định giáo huấn Ngân Thiên một chút. Nhưng chợt nhìn thấy viên Nguyên Đan siêu phẩm trước người Ngân Thiên, khóe mắt nhảy dựng lên, dĩ nhiên không ra tay.
"Lại là một viên Nguyên Đan siêu phẩm, cậu ta rốt cuộc là người gì vậy."
Giao Thức đại thánh khiếp sợ nghĩ thầm trong lòng.
Ông ta hao hết thiên tân vạn khổ cũng không ngưng tụ được một viên Nguyên Đan siêu phẩm, vậy mà bây giờ lại nhìn thấy tận hai người, một người còn là thú sủng của Đường Tuấn.
Nhìn thấy Giao Thức đại thánh không ra tay, Ngân Thiên cười ha ha, nói: "Nếu tất cả mọi người đều là thú sủng của chủ nhân vậy thì phải phân ra trước sau. Tuy rằng thực lực ông cao hơn tôi nhưng tôi trở thành thú sủng của chủ nhân trước, cho nên sau này tôi chính là đại ca của ông. ”