Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nói chung là anh có hiểu tu hành hay không thế, đừng hỏi mãi những vấn đề không có chỉ số thông minh này."
Giao Thức đại thánh bực bội nhìn Thủy Dị.
Advertisement
Tên nhóc này như kẻ mù tu hành là sao thế hả. Sao Đường Tuấn lại dắt một kẻ như vậy đi theo bên người chứ.
Nghe xong, Thủy Dị cười cười, nói: "Nếu không có đại thần thông giả, vậy chắc là anh ta không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”
Advertisement
Mấy người nghe vậy càng tức không có nơi trút.
Cái gì gọi là không có đại thần thông giả sẽ không có nguy hiểm? Chẳng lẽ anh ta nghĩ thực lực của Đường Tuấn đã đạt tới trình độ đại thần thông giả sao? Không thấy Đường Tuấn đột phá thất bại rôi ư?
"Chủ nhân là vô địch, Nhật Bản hay Ấn Độ gì đó đều sẽ bị chủ nhân giẫm dưới chân thôi, một cái tát là đánh chết hết." Lúc này, Ngân Thiên cũng nói.
"Một cái tát là đánh chết hết."
Khóe miệng mấy người kia giật giật, tên này đúng là kẻ dở hơi, đã hóa thân thành fan cuồng mất trí của Đường Tuấn rồi.
Mấy người nhìn Ngân Thiên và Thủy Dị đều không nói nên lời. Đường Tuấn có mấy tên tùy tùng kiểu gì thế không biết, một tên không có não, một tên ngốc không biết gì về tu hành.
Không để ý tới ý nghĩ của mấy người Giao Thức đại thánh, khóe miệng Thủy Dị lộ ra nụ cười nhạt, có loại cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh, anh thầm nghĩ: "Thực lực của anh ta đã đạt tới trình độ có thể đấu lại đại thần thông giả. Sao mà một quốc gia nhỏ nhoi như Nhật Bản có thể chắc bước anh ta được.”
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra tại giới võ đạo Trung Quốc, trên các diễn đàn võ đạo của các nước Đông Nam Á. Tất cả mọi người đều coi hành động của Đường Tuấn là hành vi của người điên, không ai nghĩ Đường Tuấn sẽ thắng.
Sau khi nghe thấy tin tức, Samite và Kim Minh Nhật ngồi xuống nói chuyện với nhau.
"Cuồng vọng."
"Ngu xuẩn."
Hai người cùng đưa ra đánh giá.
"Xem ra sau khi giết Liễu Mộc Thanh và HumBrahma đã khiến anh ta ảo tưởng quá rồi. Sớm biết anh ta ngu xuẩn như vậy thì chúng ta không cần bỏ ra một số tiền lớn như vậy mời lão rồng kia ra tay.” Samite hối hận.
Kim Minh Nhật gật gật đầu, nói: "Nhưng vậy cũng tốt. Tôi lập tức liên lạc với bên đó, chờ sau khi anh ta bị người Nhật Bản giết chết, nước tôi bằng lòng chi năm tỷ euro mua thi thể anh ta, chôn anh ta dưới mộ Liễu Mộc Thanh. Để cho anh ta vĩnh viễn vĩnh viễn phải quỳ xuống nhận lỗi với Kiếm Thánh.”
"Ha ha ha, ý này rất hay." Samite nói: "Đến lúc đó coi như Ấn Độ của tôi cũng có một nửa.”
"Đáng tiếc thi thể của anh ta chỉ có một mà thôi." Kim Minh Nhật nói.