Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cô Kitagawa, tôi là Tiêu." Thấy Kitagawa Keiko đi tới, trên mặt Tiêu Lễ lộ ra một nụ cười tươi chạy lên nghênh đón, nếu có thể quen biết Kitagawa Keiko thì địa vị của anh ta ở nhà họ Tiêu có thể tăng lên rất nhiều.
Ai ngờ chữ "An" của anh ta còn chưa nói ra miệng, Kitagawa Keiko liền đi lướt qua người anh ta, cô ta hoàn toàn không để ý tới anh ta.
Advertisement
"Quả nhiên là Kitagawa Keiko, thật kiêu ngạo. Cả Việt Nam chỉ sợ cũng chỉ có những cô gái như Hoàng Phủ Ngọc hay Tào Thanh Vân mới xứng đáng làm quen với cô ta. E là nhà họ Tiêu còn chưa đủ tư cách để cô ta phải coi trọng.” Tiêu Lễ cười gượng.
Anh ta xoay người, muốn nhìn xem nguyên nhân mà cô Kitagawa này đến chỗ này là gì, nhưng anh ta lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khó tin.
Advertisement
Cô Kitagawa như loài thiên nga kiêu kì trong mắt anh ta đi tới trước mặt tên to gan kia, sau đó khom lưng, vô cùng cung kính nói: "Tôi là Kitagawa Keiko, xin chào anh Đường.”
"Sao lại như vậy." Tiêu Lễ gào thét trong lòng.
Người khiến cô Kitagawa khom lưng hành lễ lại là tên liều lĩnh mà anh ta vừa nói ư.
Đường Tuấn "Ừ" một tiếng, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Cô Kitagawa lúc này mới đứng thẳng dậy, trong lòng cô ta tràn ngaaph hoàng sợ. Dù cô ta có là gia chủ kế nhiệm của nhà Kitagawa, trong tay nắm giữ khối tài sản hơn chục ngàn tỷ và mạng sống của mấy chục nghìn người, nhưng ở trước mặt người đàn ông này, cô vẫn không đáng nhắ đến.
Chỉ cần Đường Tuấn muốn là cô sẽ chết ngay lập tức. Quyền thế và sự giàu có lớn hơn nữa không có tác dụng gì.
"Nhưng không lâu nữa thì anh ta sẽ chết dưới tay Tanabe Yaro thôi, đây cũng coi như giúp Nhật Bản diệt trừ một tai họa." Kitagawa nghĩ thầm.
Đám người Tiêu Lễ đến lúc này có thể nói là vô cùng khiếp sợ, đặc biệt là mấy tên vừa châm chọc khiêu khích Đường Tuấn, bọn họ hoảng loạn chỉ vào Đường Tuấn, thất thanh nói: "Anh, anh là kẻ đó.”
“Anh Đường, mấy người này đối đãi với chí cường giả đến từ Việt Nam như vậy sao?” Đường Tuấn còn chưa lên tiếng, cô Kitagawa đã nhíu nhíu mày tức giận.
Trong mắt cô, Đường Tuấn dù kém Tanabe Yaro, nhưng cũng là một bậc siêu cường giả, ở một số quốc gia nhỏ cũng là nhân vật cấp bậc thần thoại. Cho dù ở Việt Nam rộng lớn thì địa vị người này chắc chắn không thấp được. Thế nhưng nhân vật cỡ ấy lại bị người khác vô lễ dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt như thế.
“Anh Đường, có cần tôi giúp anh dạy dỗ bọn họ một chút không?" Kitagawa Keiko hỏi, trong mắt cô là một khoảng trống lạnh như băng, mang theo sát ý lạnh lẽo.
Để có thể trở thành gia chủ nhà Kitagawa, không biết bàn tay Kitagawa Keiko đã nhiễm máu của bao nhiêu người, nên lúc cô ta nói chuyện tự nhiên mang theo một luồng sát khí.
Thân thể đám người Tiêu Lễ run lên, đặc biệt là mấy tên chỉ tay vào mặt Đường Tuấn, bọn hắn cuống quýt rụt ngón tay lại, sắc mặt xám xịt như đất.
Kitagawa Keiko là ai cơ chứ, chỉ sợ một câu nói cũng có thể làm cho bọn họ chết lúc nào không biết.
"Không cần." Đường Tuấn khoát tay.