Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần thông của Tanabe Yaro bị đánh tan, trên mặt ông ta lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng cũng khôi phục bình tĩnh rất nhanh, thậm chí còn rất tán thường Đường Tuấn. Ông ta thở dài rồi nói: "Đáng tiếc, vừa rồi để tiếp một chiêu Thiên Túc Thông của tôi mà nguyên khí trong cơ thể cậu tối thiểu cũng đã tiêu hao đến bảy tám phần mười. Hiện tại cậu chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Đường Tuấn nghe vậy lại cảm thấy có chút buồn cười.
Advertisement
Vừa rồi anh đã vận dụng Phân m Dương để đỡ đòn Thiên Túc Thông của Tanabe Yaro, nhưng anh không cần dùng hết trăm phần trăm lực mà chỉ dùng chưa tới một phần năm, lượng nguyên khí tiêu hao có thể nói là không đáng kể, trong lúc Tanabe Yaro than thở thì anh cũng đã khôi phục gần như hoàn toàn rồi.
Advertisement
Tanabe Yaro nói: "Thiên tài như cậu nếu có thêm mười năm nữa, có lẽ có cơ hội đạt tới độ cao hiện tại của tôi. Đáng lẽ cậu không nên nghĩ đến việc tuyên bố muốn một mình tiêu diệt giới võ đạo Nhật Bản, Nhật Bản của chúng tôi không phải là nơi cậu có thể làm nhục như thế. Sau khi giết cậu xong, tôi sẽ tới khiêu chiến giới võ đạo Việt Nam, để xem ai có thể ngăn cản được tôi.”
Nói xong, ông ta duỗi thẳng hai tay, cung kính khom lưng với hồ Okutama: "Xin mời thần khí trấn quốc.”
Dứt lời, chân trời xa xôi đột nhiên bắn ra một đường thẳng màu đen. Đường thẳng này xuyên qua bầu trời, không biết điểm khởi đầu của nó từ nói đâu, trong chớp mắt nó đã vượt qua khoảng cách vô cùng xa xôi, cuối cùng đáp xuống bàn tay Tanabe Yaro.
Đó là một thanh kiếm.
"Kiếm Thiên Vân. Đó là thần khí trấn quốc, Kiếm Thiên Vân.”
Người tu hành Nhật Bản đứng bên dưới vui sướng hô vang, sắc mặt ai nấy cũng đỏ rực vì hưng phấn, trên khuôn mặt họ hiện rõ sự sùng bái.
"Không ngờ Tanabe Yaro lại có Kiếm Thiên Vân." Trên mặt Chung Nam cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Trưởng lão Chung, hiện tại tỷ lệ đánh thắng của anh ta là bao nhiêu đây?” Mitsui Noo cười nói.
Chung Nam lắc đầu: "Không thể thắng được. Kiếm Thiên Vân chính là thần kiếm trấn quốc của Nhật Bản, được đền thờ Nhật Bản cung dưỡng mấy ngàn năm, dù xét về linh tính hay là độ sắc bén đều là vũ khí số một số hai đương thời. Có thanh kiếm này trong tay sẽ giúp thực lực của Quý ngài Tanabe tăng lên gấp ba lần. Trừ khi trong tay anh ta có kiếm Hiên Viên của Việt Nam, hoặc là bảy đại thần khí trong thần thoại phương tây thì may ra còn có thể chống cự một hai, nếu không thì anh ta không thể chống lại, dù chỉ một đòn.”
"Thanh kiếm thật sắc bén."
Nhìn kiếm Thiên Vân trong tay Tanabe Yaro, sắc mặt Đường Tuấn khẽ biến. Cách hơn mười mét mà anh vẫn có thể cảm nhận được khí tức sắc bén của kiếm Thiên Vân, nó khiến cho da thịt anh ta cũng trở nên lạnh lẽo.
"Tất nhiên rồi. Kiếm Thiên Vân là thần khí sắc bén nhất Nhật Bản, mà tôi lại là người tu hành mạnh nhất Nhật Bản, cậu có thể chết trong tay tôi chính là vinh hạnh lớn nhất đời này của cậu. Tôi cũng không bắt nạt cậu làm gì, hãy rút vũ khí của mình ra đi.” Tanabe Yaro ngạo nghễ nói.
"Nghe ông nói như vậy, tôi mới nhớ ra mình có vũ khí thật."
Đường Tuấn nhẩm thầm, không ai nhìn thấy anh hành động như thế nào nhưng chỉ chớp mắt sau, trong tay anh lại đột nhiên xuất hiện một con dao ngắn như được đúc từ máu tươi.