Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh, anh mau nhìn xem." Tiêu Lễ run rẩy nói.
Tiêu Nghĩa khó chịu xoay người, anh ta nói thầm: "Chẳng lẽ Đạo Thể đã chết mà Tanabe Yaro còn không chịu thôi sao.”
Tiếng nói của anh ta đột nhiên ứ lại trong họng, cơ thể của Tiêu Nghĩa cũng run lên vì khiếp sợ.
Advertisement
Trên mặt hồ Okutama, Tanabe Yaro cúi đầu nhìn ngực mình, khóe miệng còn treo nụ cười.
Ngực trái của ông ta, ngay vị trí gần trái tim, một cái lỗ to bằng đầu ngón tay đang tí tách chảy máu, máu tươi từ không trung nhỏ xuống hồ Okutama. Không chỉ như thế, kiếm Thiên Vân trong tay ông ta cũng bị đâm thủng một cái lỗ to bằng đầu ngón tay, cũng to bằng với cái lỗ trên ngực ông ta.
Trong giây phút mà Kiếm Nhận Phong Bạo đổ ụp lấy Đường Tuấn thì đồng thời, ông ta cảm giác được một luồng kiếm khí từ trong vòi rồng ấy bắn ra ngoài, ông ta theo bản năng nâng kiếm chắn ngang người. Với độ cứng của kiếm Thiên Vân cộng với tu vi của ông ta, thì có là thần thông cũng chưa chắc có thể phá vỡ lớp phòng ngự mà ông ta dựng lên. Nhưng không ngờ được rằng, luồng kiếm khí kia lại xuyên qua kiếm Thiên Vân và thân thể của ông ta dễ dàng như xuyên qua một lớp giấy mỏng manh. Ngay sau đó, luồng kiếm khí kia xé nát trái tim ông ta, cũng chặt đứt tất cả sự sống của ông ta.
Advertisement
Rào rào.
Mất đi trợ lực của Tanabe Yaro, Kiếm Nhận Phong Bạo và vòi rồng kia nháy mắt tiêu biến, một lần nữa quay trở về hồ Okutama, phảng phất như thác nước trong hư không.
Tanabe Yaro nặng nhọc ngẩng đầu, nhìn sang Đường Tuấn còn nguyên vẹn không tổn hao gì: "Đại thần thông giả, không ngờ Việt Nam lại xuất hiện một đại thần thông giả, tôi thua không oan.”
Trong lúc nói chuyện, thân thể của Tanabe Yaro xiêu vẹo như sắp từ trên không trung rơi xuống mặt đất.
Soạt.
Watanabe Sei bay lên không trung đỡ lấy Tanabe Yaro.
Nhìn vết thương của Tanabe Yaro, sắc mặt Watanabe Sei cũng trở nên xanh lét: "Thầy ơi.”
Tanabe Yaro thì thào đứt quãng: "Để… để cậu ta đi đi… Không, làm khó cậu ta.”
Nói xong, thân thể Tanabe Yaro mềm oặt, ông ta đã chết.
"A a a." Watanabe Sei thất thanh khóc rống, ánh mắt đỏ rực lạnh lùng nhìn về phía Đường Tuấn: "Anh dùng thủ đoạn hèn hạ gì để ám toán thầy tôi? ”
Đường Tuấn cười cười: "Tôi chỉ dùng một ngón tay, là do thực lực của ông ta không bằng tôi mà thôi.”
"Vớ vẩn. Khi nãy anh có Thanh đao Thị Huyết trong tay mà cũng không làm gì được thầy, hiện tại làm sao lại có thực lực giết thầy được, chắc chắn anh đã lợi dụng khi Kiếm Nhận Phong Bạo ngăn trở tầm mắt của mọi người rồi dùng thủ đoạn xấu xa gì đó.” Watanabe Sei vô cùng khẳng định.
"Tin hay không thì tùy." Đường Tuấn lười giải thích.
"Hừ. Người tu hành Nhật Bản nghe lệnh, Quý ngài Tanabe cùng tên Đạo Thể người Việt Nam ban đầu đã nói là tỷ thí công bằng, không nghĩ tới lại bị Đạo Thể Việt Nam dùng thủ đoạn xấu xa rồi ám toán ông ấy. Tôi xin lấy thân phận của Chủ tịch hiệp hội giới võ đạo Nhật Bản hạ lệnh tiêu diệt anh ta, từ hôm nay trở đi, truy sát tên Đạo Thể đó!” Giọng nói tràn ngập sát ý của Watanabe Sei vang vọng khắp hồ Okutama.
"Cậu muốn chết sao." Đường Tuấn nhíu mày.
Watanabe Sei ôm thi thể Tanabe Yaro rồi đặt trên xuống hồ Okutama, anh ta gằn từng chữ nói: "Chỉ cần có thể báo thù cho Thầy Tanabe, tôi chết không hối hận.”
"Được rồi. Vậy tôi muốn xem có ai dám ra tay với tôi.” Đường Tuấn nhìn Watanabe Sei cùng đám người tu hành Nhật Bản đứng phía dưới.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, đám người tu hành Nhật Bản lại không có ai dám ra tay.
Một sự yên lặng tuyệt đối.
Chung Nam và những người vây xem đều lộ vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt.