Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng làm như vậy là vi phạm tinh thần của hợp đồng, nhưng cô không thể chấp nhận việc sản nghiệp ủa nhà Kitagawa bị một người Việt Nam thao túng.
"Khà, không chỉ như thế, tôi còn muốn tổ chức họp báo, nói với mọi người rằng Đường Tuấn ép buộc hai nhà chúng ta ký lên bản hợp đồng này, đến lúc đó nếu anh ta dám tìm tới cửa thì đồng nghĩa với việc anh ta không chỉ đang đối địch với giới võ đạo Nhật Bản, mà là đối địch với cả nước Nhật." Trong mắt Mitsui Kazuhi lóe ra anh sáng của âm mưu.
Kitagawa Keiko giật mình. Mitsui Kazuhi muốn ép Đường Tuấn vào chỗ chết.
Advertisement
"Cậu Đường, em trai tôi ngày thường bị gia đình chiều hư nên có hơi bướng bỉnh. Lần này đã đắc tội với anh, muốn giết muốn xẻo, chúng tôi đều chịu.” Trong khu vực hồ Okutama, Đường Tuấn chắp hai tay ra sau lưng, anh quay mặt lại nhìn mặt hồ yên ả. Ở phía sau anh là Tiêu Lễ và đám cậu ấm kia đang run rẩy quỳ trên mặt đất.
Người vừa nói chuyện là Tiêu Nghĩa. Cho dù tu vi của anh ta gần như đã đạt cảnh giới Nguyên Đan, nhưng khi đối mặt với vị thần thoại đương đại mới như Đường Tuấn, vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Advertisement
"Xin anh Đường tha mạng." Mấy cậu ấm cô chiêu cùng nhóm Tiêu Lễ không ngừng cầu xin tha thứ.
Mười mấy giây im lặng trôi qua.
Nhưng đối với mấy người Tiêu Lễ lại là thời gian dài nhất trong cuộc đời. Bọn họ vô cùng hối hận, nếu có cơ hội thì bọn họ sẽ không bao giờ cho mồm miệng đi chơi xa như vậy nữa, cũng không dám lên tiếng khinh bỉ ai nữa.
Đường Tuấn thản nhiên nói: "Tôi không hy vọng có lần sau, nếu lại có lần tiếp theo, hừ.”
Đám người mềm nhũn người, toàn bộ ngã rạp xuống đất.
"Xin cảm ơn anh Đường."
Đám người Tiêu Lễ vội vàng nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Cậu Đường, không biết anh dự định khi nào sẽ về nước? Nếu không có việc quan trọng thì nên đi càng sớm càng tốt. Tiêu Nghĩa còn chưa đi, anh ta lên tiếng nhắc nhở Đường Tuấn. Tanabe Yaro là thần thoại đương đại của Nhật Bản, nay ông ta lại bị giết chết như vậy, cho dù Watanabe Sei không hạ lệnh truy giết anh thì giới võ đạo Nhật Bản cũng sẽ phát điên.
Đường Tuấn khẽ nhíu mày: "Tôi đã nói sẽ khiêu chiến giới võ đạo Nhật Bản trong ba ngày, thời gian còn có một ngày.”
Tiêu Nghĩa cười khổ. Ngay cả vị thần thoại võ đạo Tanabe Yaro này cũng bị anh giết bằng một ngón tay rồi, Nhật Bản này còn có ai dám khiêu chiến anh nữa.
"Anh, có chuyện lớn rồi.”
Đúng lúc này lại có một giọng nói bối rối vang lên, thì ra là Tiêu Lễ đi rồi lại trở về.
"Có chuyện gì?" Tiêu Nghĩa quát nhỏ.
"Anh, anh xem bản tin này đi." Tiêu Lễ bị quát sợ đến run rẩy, sau đó mới đưa điện thoại di động cho Tiêu Nghĩa.
Tiêu Nghĩa chỉ nhìn thoáng qua liền xanh mặt.
"Anh Đường." Tiêu Nghĩa xoay màn hình về phía Đường Tuấn.
Điện thoại đang phát một đoạn video nhỏ, là Mitsui Kazuhi đang tổ chức họp báo.
Trên mặt Mitsui là sự bi thương và phẫn nộ, khuôn mặt ông ta đầy vết thương xen lẫn nước mắt giàn giụa đang không ngừng nhỏ xuống: "Vừa rồi, Hậu Thiên Đạo Thể ở Việt Nam xông vào nhà Mitsui chúng tôi, anh ta ép tôi và cô Kitagawa ký vào một bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, đòi ba mươi phần tram cổ phần của nhà Mitsui và nhà Kitagawa. Nếu như chúng tôi không đồng ý, anh ta sẽ giết người nhà Mitsui và nhà Kitagawa, vì bảo vệ cho gia đình, chúng tôi chỉ có thể đồng ý với anh ta.”
Nói đến đây, trên mặt Mitsui Kazuhi lộ ra vẻ tàn nhẫn, nói: "Tôi xin trịnh trọng tuyên bố, nhà Mitsui chúng tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục, âm mưu của cậu sẽ không bao giờ thành công.”
Bên dưới video là một loạt các dòng tin nhắn bày tỏ ý kiến.