Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nói như vậy tức là anh đã được gặp người nọ rồi ư? Người vừa lớn tiếng thảo luận lúc nãy nghe thấy người đàn ông nói vậy, hai mắt anh ta lập tức tỏa sáng.
Trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ ngạo nghễ,: "Ngày đó tôi vừa hay lại ở đạo tràng Sato nên cũng có cơ hội đứng từ xa nhìn thấy vị kia.”
"Người nọ dáng vẻ như thế nào?" Có người hỏi.
Advertisement
"Anh ta vô cùng cao lớn, phải cao đến hai ba mét, hai mắt có thể phóng ra ánh sáng vàng, biết lên trời độn thổ như thần. Chỉ dùng một ngón tay đã đã khiến cả đám người tu hành ở đạo tràng Sato không dám hó hé.” Người đàn ông chậm rãi nói.
Anh ta nói chuyện mà tim đập bình bịch như gõ trống, ngày đó anh ta ở gần đạo tràng Sato thật, nhưng không được nhìn thấy tận mắt vị thần tiên kia, chỉ là từ xa nhìn thoáng qua bóng lưng. Còn về chuyện "cao hai ba mét, hai mắt phóng ra ánh sáng vàng " gì đó đều do anh ta tự bịa ra cả.
Advertisement
Mọi người nghe vậy càng thấy hứng thú.
Thấy mọi người chú ý làm tên đàn ông đó càng đắc ý, anh ta lặng lẽ liếc mắt nhìn Đường Tuấn một cái, thấy anh ta vẫn bình tĩnh như cũ thì ra chiều không vui, nhưng lúc này anh ta bị người khác quấn lấy đòi kể lại tình hình hôm ấy nên cũng lười nói thêm gì nữa.
Hai giờ sau, máy bay đỗ xuống sân bay Việt Nam.
Lúc này, mấy người được kể chuyện còn chưa thỏa mãn, trong ánh mắt tràn đầy ước vọng và sùng bái: "Người này thật sự là huyền thoại võ đạo.”
Người đàn ông quay đầu lại nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình lại phát hiện ra người đàn ông đó đã xuống máy bay.
"Thôi. Nhỏ nhen với loại người đó làm gì.” Người đàn ông mỉm cười rồi thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị xuống máy bay.
Anh ta đi ra khỏi khoang máy bay, vừa nhìn xuống bên dưới liền cứng người.
Cách đó không xa có bảy tám người đang đứng.
"Đó là Tổng giám đốc tập đoàn Yên Hòa Hoàng Phủ Ngọc."
"Người thanh niên đeo kiếm trên lưng kia hình như là Hàn Đông Li đã đánh bại Liễu Mộc Thanh trên núi Châu Thới."
"Còn có người kia."
Người đàn ông nhíu mày suy nghĩ mất một lát, sau đó ánh mắt anh ta trợn to, thất thanh nói: "Không phải là người phụ trách của Nghịch Luân, Long Vương đó chứ.”
Càng nhìn càng giống, người đàn ông sắp không đứng vững nổi nữa.
Bảy tám người đó, người nào cũng có thân phận bất phàm, hơn nữa có vẻ đang chờ đón ai đó.
"Ai mà lại khiến nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy phải ra tận sân bay đón chứ?" Người đàn ông càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu, đột nhiên trong đầu anh ta hiện ra một bóng người: "Không phải là anh ta chứ."
Sau đó, anh ta thấy một người đàn ông tiến lại gần đám người kia.
"Tên kia." Anh ta chính là không thức thời mà anh ta gặp trên máy bay.
"Xong đời rồi, những nhân vật nổi tiếng kia muốn là có thể giết chết anh ta. Đợi lát nữa sẽ không bị Tiểu Kiếm Thánh nâng kiếm bổ chết đó chứ.” Sau trận ở núi Châu Thới, Hàn Đông Li đã được phong là Tiểu Kiếm Thánh.