Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Long Vương nhướng mày, trầm giọng nói: " Hàn Cung, núi Chứa Chan và núi Yên Tử, chẳng lẽ lại có bảo vật sắp xuất thế sao? ”
"Cái này thì chưa rõ." Thanh Liên nói.
Advertisement
"Cho một tổ tăng nhanh tốc độ điều tra, sau khi có kết quả lập tức báo cho tôi." Long Vương nói.
Trở lại căn nhà ở Hà Nội, trong sân, Hoa Tiểu Nan đang hấp thu nguyên khí, một viên Nguyên Đan Thất Khiếu lơ lửng trên đỉnh đầu cô, tản ra dao động mạnh mẽ. Nguyên Đan Thất Khiếu tuy không thể đạt tới trình độ siêu phẩm như Nguyên Đan Cửu Khiếu, nhưng cũng mạnh hơn Nguyên Đan Nhất Phẩm nhiều.
Advertisement
"Có lẽ vì Tiểu Nan vội vã tu hành quá, nếu không dựa vào công pháp mà tôi cho cô ấy thì việc ngưng kết Nguyên Đan Cửu Khiếu cũng không phải chuyện khó. Nhưng hiện tại còn chưa muộn, vẫn có cơ hội luyện lại lần nữa.” Đường Tuấn thầm thở dài.
Mười ngón tay của anh chạm vào hư không, như thể trong không khí có một cây dàn tranh cổ. Nguyên khí như dòng suối rót vào nguyên đan của Hoa Tiểu Nam.
"Ôi?" Cảm nhận được nguyên khí khác thường đang chảy vào vào Nguyên Đan, Hoa Tiểu Nam mở bừng hai mắt, sau đó trở nên cảnh giác với xung quanh.
Đến tận khi thấy người đó là Đường Tuấn, ánh mắt cô trở nên dịu dàng như cũ: "Anh Đường.”
"Ổn định." Đường Tuấn gật đầu.
Hoa Tiểu Nam lúc này cũng hiểu Đường Tuấn muốn tốt cho mình, không dám suy nghĩ nhiều, một lần nữa nhắm mắt ngưng thần.
Đường Tuấn không ngừng rót nguyên khí vào nguyên đan của Hoa Tiểu Nam khiến nó càng ngày càng mượt mà, mơ hồ có hào quang phun ra từ thất khiếu, tựa như thần vật. Hai khiếu không mở ra trên nguyên đan của cô cũng dần dần hiện lên, đến cuối cùng nó kêu lên một tiếng "keng", báo hiệu hai khiếu cuối cùng đã mở ra hoàn toàn.
Nguyên Đan Thất Khiếu biến thành Nguyên Đan Cửu Khiếu, khí tức trên người Hoa Tiểu Nam lập tức tăng vọt. Tuy không đột phá cảnh giới, nhưng thực lực của cô đã tăng lên gần năm lần so với lúc trước c. Đây chính là chỗ mạnh của siêu phẩm Nguyên Đan.
Khi Nguyên Đan Cửu Khiếu đã ổn định hoàn toàn, Hoa Tiểu Nam mới mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Lúc này, khí chất của Hoa Tiểu Nam cũng thay đổi.
Cô chỉ cao khoảng một mét sáu lăm, nhưng lại mang cho người ta một cảm giác rất đặc biệt. Da thịt như tuyết, nét đẹp trong trẻo, tựa như nàng tiên không nhiễm bụi bặm trong tranh. Không cần trang điểm cũng khiến người đối diện cảm thấy tự ti, mặc cảm.
Nhìn dáng vẻ của Hoa Tiểu Nam, trong lòng Đường Tuấn có chút cảm khái.
Mấy cô gái như Mộ Dung Lan, Hoàng Phủ Ngọc và Lý Ngọc Mai, cũng được anh ta đưa cho phương pháp tu hành và dạy bảo thêm, nhưng thiên phú của họ không bằng Hoa Tiểu Nam, hơn nữa hay bị những chuyện khác quấy nhiễu nên tiến độ rất chậm. Nhưng cô em gái này của anh thì khác, tiến độ rất mau.
"Anh Đường." Cảm nhận được sự biến hóa của nguyên khí trong cơ thể, Hoa Tiểu Nam vui mừng khôn xiết, lập tức nhào vào trong ngực Đường Tuấn.
“Anh Đường, hiện tại em có thể giúp được anh rồi sao?” Hoa Tiểu Nam nắm lấy Đường Tuấn, đôi mắt to chớp chớp nhìn Đường Tuấn.