Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngô Tiểu Quỳnh là ai, không biết." Hoa Tiểu Nam càng tỏ ra bực bội.
Anh Đường của cô vừa đánh bại giới võ đạo Nhật Bản đấy, anh ấy mới là người giỏi nhất. Chẳng lẽ cậu ta còn nổi tiếng hơn cả anh Đường chắc?
Người đàn ông trung niên trừng mắt với Hoa Tiểu Nam một cái, tức giận nói: "Các người tới nơi này cũng phải biết Viện sĩ Ngô Hoài Nhân là người chủ trì đại hội giao lưu lần này chứ.”
Advertisement
"Vậy thì sao? Chẳng lẽ anh ta vẫn là cháu trai của Ngô Hoài Nhân sao?” Hoa Tiểu Nam liếc lại.
"Ngô Hoài Nhân đúng là ông nội của tôi." Ai biết Hoa Tiểu Nam vừa nói xong thì lại thấy Ngô Tiểu Quỳnh cười nói.
Advertisement
"Nếu chỉ là cháu trai của Viện sĩ Ngô Hoài Nhân thì chưa là gì cả. Thứ khiến cậu Ngô Tiểu Quỳnh đây nổi tiếng chính là thành tựu cá nhân khi còn là Tiến sĩ của cậu ấy, dưới ba mươi tuổi đã có hai bằng tiến sĩ của Đại học Harvard, xuất bản hơn chục báo cáo học thuật có tầm ảnh hưởng. Chỉ vài năm nữa thôi, Tiến sĩ Ngô Tiểu Quỳnh có thể vào Viện Hàn lâm Khoa học, trở thành Viện sĩ trẻ nhất trong lịch sử.” Giọng điệu của người đàn ông trung niên rất từ tốn, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự sùng bái.
"Tiến sĩ Ngô Tiểu Quỳnh, bài viết về bước nhảy hạt của cậu đã truyền cảm hứng rất lớn cho tôi, có thời gian chúng ta phải thảo luận thêm vói nhau đấy."
Nói xong, người đàn ông trung niên đưa danh thiếp của mình cho cậu ta.
Ngô Tiểu Quỳnh nhận danh thiếp, nói: "Không có gì.”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu cảm kiêu ngạo trên mặt anh ta lại không thể che dấu được.
"Chào cô, lần này tôi cố ý từ nước ngoài trở về vì muốn làm trợ lý cho ông nội của mình. Tiến hành trao đổi học thuật về các tiến bộ trong phát minh khoa học giữa các quốc gia khác nhau là việc làm vĩ đại, nếu có thể đạt được kết quả thì nó có thể cho phép nhân loại khám phá độ sâu không gian của hai mươi năm sau. Nếu cô quan tâm đến khoa học, tôi có thể đưa cô vào đó tham quan.” Ngô Tiểu Quỳnh nói với Hoa Tiểu Nam.
Ngô Tiểu Quỳnh cũng coi như là ngôi sao mới nổi tiếng trong giới khoa học, cậu ta cảm thấy bản thân đã gặp qua không ít cô gái xinh đẹp, cũng quen biết không ít siêu mẫu, nhưng so với Hoa Tiểu Nam trước mắt thì họ đều chẳng là gì. Cho nên khó tránh khỏi có ý nghĩ muốn làm quen.
"Không cần, anh Đường có thể dẫn tôi vào đó." Hoa Tiểu Nam nhăn mũi lại trông rất đáng yêu.
"Được rồi. Nhưng tôi nói cho cô biết, nơi này thật sự không phải nơi ai muốn vào là vào được đâu.” Ngô Tiểu Quỳnh nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
"Chuyện đó thì không cần cậu quan tâm." Đường Tuấn lắc đầu.
Những kẻ thiên tài như này, anh cũng gặp nhiều rồi.
Nói xong, Đường Tuấn đi tới phòng an ninh, xuất trình giấy tờ Long Vương đưa cho mình.
Sau khi kiểm tra thấy không có vấn đề gì, Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong.
"Tiến sĩ Ngô Tiểu Quỳnh, không biết bây giờ anh có thời gian không?" Đàn ông trung niên vẫn dây dưa với Ngô Tiểu Quỳnh, muốn tiến hành thảo luận học thuật với cậu ta.
Sắc mặt Ngô Tiểu Quỳnh trầm xuống, không ngờ tên kia lại vào được bên trong.
"Không được. Hiếm lắm mới gặp được một cô nhóc xinh đẹp như vậy, tôi không tin mình không tóm được cô nàng.” Ngô Tiểu Quỳnh nghĩ thầm.
Cậu ta bước nhanh đến phòng kiểm tra an ninh, sau khi xuất trình giấy tờ tùy thân, Ngô Tiểu Quỳnh ra vẻ bản thân chỉ hỏi bâng quơ: "Hai người vừa rồi là ai vậy? ”
Trước tiên phải dò hỏi được thân phận của đối phương đã, cần biết người biết ta.
Nhân viên an ninh nói: "Họ là người chịu trách nhiệm về khâu an toàn của hội nghị trao đổi lần này.”
Nghe vậy, khóe miệng Ngô Tiểu Quỳnh giật giật một chút, cậu ta hừ lạnh: "Thì ra là một nhân viên bảo vệ, thảo nào lại vào đó được. Một tên bảo vệ mà thôi, còn hơn tôi được chắc.”